Hắn rất giỏi trong việc thao túng và ám chỉ tâm lý con người, khiến nàng không có cơ hội nói “không cho phép chạm vào” hay gì đó, hắn toàn diện áp đảo và dụ dỗ nàng, để nàng cho phép hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tại sao hắn được làm như vậy chứ?
Hắn bây giờ không phải là Cửu Thiên Tuế, cũng chẳng phải là Đốc chủ Đông Xưởng, càng không phải là trưởng bối của nàng.
Hắn bây giờ là “vệ trưởng Kiều Viêm”, một vệ trưởng thôi, sao có thể nhiều lần “dĩ hạ phạm thượng”, áp chế nàng, “chủ tử” của mình chứ?
Minh Lan Nhược rõ ràng cảm thấy cơ bắp lưng hắn cứng lại theo từng di chuyển của ngón tay nàng, nàng nhếch môi cười gian xảo.
Để xem ngươi bắt nạt ta thế nào!
“Sao, Kiều vệ trưởng không trả lời, là muốn chống lại ta sao, gọi một tiếng thuộc hạ là giả thôi sao?” Nàng kéo thắt lưng hắn, kiễng chân, cố tình thổi nhẹ vào tai hắn.
Nàng nhìn thấy vành tai trắng của hắn bắt đầu đỏ lên như ý muốn, sau đó là giọng nói khàn khàn nhẫn nhịn của hắn: “Vâng, thuộc hạ tuân theo phân phó của tiểu nương nương.”
Minh Lan Nhược cảm thấy hài lòng, nàng quay lại trước mặt hắn, vẫn đứng rất gần, chỉ cách nửa tấc, cả người gần như tựa vào ngực hắn.
Nhưng nàng vẫn chỉ ngước mắt nhìn hắn, hơi thở ẩm ướt phả vào môi hắn: “Còn nữa, nói dối sẽ bị trừng phạt, Kiều vệ trưởng sẽ không thích cách ta trừng phạt ngươi đâu.”
Kiều Viêm nhìn vào đôi mắt gian xảo nhưng lạnh lùng của nàng, chậm rãi cười: “Vâng.”
Ừ, có thấy nhìn ra hình như hắn không thích cách nàng trừng phạt hắn, tiểu nương nương cũng đầy một bụng mưu mô.
Ánh mắt Kiều Viêm sâu thẳm.
Nói đến cũng thật thú vị, câu nói cuối cùng, chiều nay hắn mới nói với Đường tri phủ, bây giờ đến lượt hắn nghe.
Hắn cười nhạt trong lòng, tiểu cô nương của hắn trưởng thành nhanh thật.
Đã biết dùng cách hắn đối phó nàng để đối phó lại hắn rồi.
“Vậy, Kiều vệ trưởng, hôm nay rốt cuộc đã gặp ai?” Minh Lan Nhược thong thả khoanh tay đứng nhìn hắn.
Có lẽ là trực giác mách bảo, Kiều Viêm hôm nay chắc đã làm chuyện gì đó khiến nàng sau này có thể tức giận.
Kiều Viêm nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nói với Đường tri phủ, cảnh cáo lão ta không được thử làm trò thủ đoạn gì khi chúng ta tiến vào núi Trường Bạch.”
Lời nói dối nào dễ khiến người ta tin nhất?
Chín phần thật một phần giả, và phần giả đó tốt nhất chính là một sự thật chưa được tiết lộ hết.
Đó thậm chí không phải là nói dối, chẳng qua là chưa nói hết câu thôi.
Minh Lan Nhược quả nhiên bị cuốn hút: “Ngươi phát hiện ra điều gì bất thường ở lão ta sao?”
Kiều Viêm: “Phòng ngừa trước thôi.”
Minh Lan Nhược băn khoăn: “Vậy ngươi có gì phải giấu ta?”
Kiều Viêm: “Ta còn bàn một số giao dịch liên quan đến Đông Xưởng, muốn lợi dụng lão ta, nên phải dùng lợi ích để dụ lão ta.”
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Ngươi thật sự định để lão ta tiếp tục sống làm tri phủ Hắc Liêu Thành sao?”
Nàng biết trước đây Kiều Viêm có thể ép Đường tri phủ hợp tác cùng, không chỉ vì dùng gia đình lão ta để đe dọa.
Nam nhân lạnh lùng vô tình đó, lương tâm đã chết, gia đình lão ta không là gì cả, Đường Lệ Lan là nữ nhi lão ta yêu thương nhất, mà hiện tại còn bị lão ta đánh đến mức nằm trên giường không dậy nổi.
Kiều Viêm thấu hiểu mâu thuẫn giữa Đường tri phủ và Cố đại tướng quân trước đây.
Dùng danh nghĩa đại diện cho Đông Xưởng, dụ Đường tri phủ hợp tác, hứa hẹn sau khi diệt trừ Cố gia trại ở núi Trường Bạch, sẽ tiếp tục để lão ta làm tri phủ Hắc Liêu Thành.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Trừ ác phải trừ tận gốc, để lại Đường tri phủ là mối họa lớn trong tương lai!”
Nàng không định để cao tầng của quân phản loạn Xích Huyết quân sống sót, một là do những người đó làm nhiều điều ác không đáng sống, nàng muốn thanh trừng cửa nhà.
Hai là nhưng người đó hiểu quá rõ về Xích Huyết quân, nếu hoàn toàn đầu hàng triều đình, chúng nhất định sẽ gây hại lớn cho những di cô Xích Huyết quân thực sự!
Tên phản bội họ Đường này thật vô liêm sỉ, lão ta có thể phản bội bất cứ ai một cách dễ dàng, tuyệt đối không thể để kẻ như lão ta lại!
Nếu để cao tầng của quân phản loạn biết nàng là chủ tử mới của Xích Huyết quân, gần như tương đương với việc để thái tử biết tất cả, thái tử biết, Minh Đế rồi cũng sẽ biết.
Nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ!
“Lão ta bây giờ còn có giá trị, về sau, tiểu nương nương không cần quá lo lắng, thuộc hạ sẽ không để lão ta có cơ hội làm việc ác.” Kiều Viêm lạnh lùng nói.
Minh Lan Nhược biết hắn trước nay là người nhất ngôn cử đỉnh.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay: “Vậy thì tốt, ngươi đi chuẩn bị đi, một canh giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Kiều Viêm gật đầu, xoay người rời đi, lần này hắn rất quy củ, cũng rất bình tĩnh.
Minh Lan Nhược nhìn điệu bộ của hắn bây giờ, đột nhiên gọi lại: “Đợi đã.”
Kiều Viêm dừng lại, có vẻ bối rối nhìn nàng, không biết nàng còn có chuyện gì.
Minh Lan Nhược đi đến trước mặt hắn, ra hiệu cho hắn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Kiều Viêm lóe lên cảm xúc khó hiểu nhưng vẫn ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, một bàn tay mảnh mai và lạnh lẽo chạm vào yết hầu tinh tế của hắn.
Đó vốn là điểm nhạy cảm của hắn, hắn vô thức run lên một chút.
Minh Lan Nhược dường như nghịch đến nghiện, ngón tay vẽ theo hình dáng yết hầu của hắn, làn da ấm áp dưới ngón tay nàng có sự gồ ghề cứng rắn, vô cùng… quyến rũ.
Nhìn thấy yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, nàng mới thu tay lại.
Gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên nụ cười hài lòng: “Kiều Viêm, cơ thể ngươi thật đẹp.”
Da hắn rất trắng, trắng đến mức gần như nhợt nhạt, yết hầu di chuyển trông rất tinh tế.
Ánh mắt Kiều Viêm trở nên sâu thẳm, hắn không nói gì.
Minh Lan Nhược vốn không có ý định khen hắn, mà là để trêu chọc hắn.
“Được rồi, ngươi về đi.” Minh Lan Nhược từ tốn vỗ vai hắn.
Kiều Viêm cúi đầu xuống, không nói gì, xoay người rời đi.
Nhưng Minh Lan Nhược thấy được nụ cười ẩn nhẫn nơi khóe môi đỏ của hắn.
Nếu là Thương Kiều, bây giờ nàng đã tiêu đời rồi.
Nhưng hiện tại hắn là Kiều Viêm…
Nàng lười biếng ngồi xuống uống trà, nở nụ cười vui vẻ.
Cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của hắn, lật ngược tình thế, trong mối quan hệ của hai người, hắn luôn tự tung tự tác, giờ vai trò lại đảo ngược rồi, thật khiến tâm trạng nàng trở nên rất tốt.
Không ngờ, hắn thích kiểm soát nàng.
…
Kiều Viêm rời khỏi phòng, bình tĩnh trở về phòng mình, đóng cửa lại.
Lúc này hắn mới dựa vào cửa, có chút nóng bức cởi cổ áo ra, khóe mắt dần dần hiện lên một vệt đỏ ẩm ướt.
Khi hắn thô bạo kéo cổ áo, đột nhiên chạm vào yết hầu của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất