Tay hắn dừng lại một chút, nhớ lại lời nàng nói lúc nãy, Kiều Viêm, cơ thể ngươi thật đẹp.
Mặc dù biết nàng cố ý nói mơ hồ, đang trêu chọc hắn nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà nheo mắt, khẽ thở hắt một tiếng.
Hắn không biết mình đang bị làm sao nữa.
Cơ thể hắn dường như có phản ứng khác thường, kỳ lạ vô cùng.
Trời nóng bức, khó chịu.
Huyết mạch như có lửa đốt.
Hắn khẽ cau mày, bước nhanh đến bàn cầm chén uống ừng ực mấy ngụm nước lạnh.
Thoải mái hơn chút nhưng mà…
Kiều Viêm cúi đầu nhìn vạt áo trước đang nhô lên, càng cau mày hơn, nhân tiện tháo mặt nạ ném lên bàn, dang hai chân ra ngồi xuống.
Nếu nam nhân bình thường cư xử như vậy thì làm sao ra ngoài gặp người khác được?
Hắn chưa bao giờ là nam nhân bình thường, mặc dù Minh đế chưa từng tránh mặt hắn lúc sủng ái nữ nhân, còn bắt hắn quỳ gối bên giường giơ đèn soi sáng, ép hắn xem hết toàn bộ quá trình.
Cho nên khi còn trẻ hắn luôn cảm thấy chuyện đó cực kỳ ghê tởm.
Có dục vọng, nam nhân cũng ghê tởm, nữ nhân cũng ghê tởm, hình tượng dã thú đó rất xấu xí.
Mãi sau này… hắn phát hiện ra bản thân mình cũng rất ghê tởm, hơn nữa còn xấu xí hơn.
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được tại sao chuyện nam nữ lại khiến người ta mê muội như vậy.
Chỉ cần ôm Minh Lan Nhược, ngọn lửa âm ỉ trong lòng như được dập tắt, là sự khuây khỏa cả về tinh thần lẫn thể xác, ôm nàng giống như ngâm mình trong suối nước ấm.
Tất cả phiền muộn và u ám tan biến hết.
Bởi vậy, hắn rất thích “đối thực”, thích được gần gũi tiểu nương nương của hắn hết lần này đến lần khác, thích quan sát phản ứng của nàng dưới bàn tay mình, giống như đang nghiên cứu xem có thể chơi món đồ chơi yêu thích như thế nào.
Mặc dù dường như nàng không khoan dung với hắn cho lắm…
Nhưng “đối thực” không ảnh hưởng gì đến hành động của hắn, hắn cảm thấy thoải mái, ngày hôm sau tinh thần rất sảng khoái.
Không giống như bây giờ…
Hắn lại nhìn xuống đôi chân thon dài của mình, dang rộng hai chân ra ngồi một cách khó chịu.
Hắn yên lặng nhớ lại những nam nhân hắn thường gặp, hình như… cũng rất bình thường.
Vậy tại sao hắn lại đột nhiên như vậy? Nói trắng ra, tiểu nương nương cũng không làm gì mà chỉ chạm vào hắn một cái.
Trước đây có những lúc thân mật hơn tối nay, hắn cũng không cảm thấy có gì khác thường rõ rệt.
Nhưng bây giờ hắn rất khó chịu!
Nửa canh giờ sau, Kiều Viêm phát hiện mình vẫn không thể nào vuốt phẳng vạt áo được, hắn càng cau mày hơn, không thể nào bình tĩnh nổi nữa.
Nửa canh giờ nữa là phải xuất phát rồi! Hình tượng này ngay cả đi đường cũng không giống ai!
Kiều Viêm gõ bàn, u ám nói: “Kẻ nào đang hầu hạ, hai người ra đây!”
Không bao lâu sau Tiểu Tề Tử và một ám vệ khác đi ra.
Tiểu Tề Tử cung kính hỏi: “Chủ Tử Gia có gì phân phó ạ?”
Kiều Viêm vừa nhìn thấy y, không giấu biểu cảm ghét bỏ nói: “Ngươi ra đây làm gì, ngươi thật vô dụng, gọi Tâm Tú đến đây.”
Tiểu Tề Tử cảm thấy oan ức, vô tội: “Vâng thưa nghĩa phụ!”
Sao người lại đột nhiên ghét bỏ ta như vậy? Người còn nhớ ta là nhi tử của người không? Tuy rằng người có mười mấy nghĩa tử… nhưng chẳng lẽ người không thương ta nhất sao?
Y không hiểu nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn biến mất.
Một lúc sau ám vệ Tâm Tú xuất hiện.
Hai ám vệ Tâm Tú và Giác Tú cung kính quỳ một gối xuống đất: “Thiên Tuế gia!”
Kiều Viêm, à, bây giờ là Thương Kiều, lạnh lùng nhìn bọn họ một lúc.
Hai ám vệ cảm thấy bất an, Thiên Tuế gia làm sao vậy, bọn họ phạm sai lầm gì sao?
Hai người đang cố gắng nhớ lại xem gần đây mình đã làm sai chuyện gì.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thương Kiều vang lên: “Cởi quần ra.”
Tâm Tú và Giác Tú ngẩng phắt đầu, không thể tin nổi: “Cái gì?”
Thương Kiều tức giận đập bàn: “Cởi quần ra! Còn muốn bản toạ nói lần thứ hai sao?”
Khí thế cường đại bộc phát ra không chút kiêng dè, Tâm Tú và Giác Tú sợ đến mức run rẩy, cam tâm tình nguyện tự mình cởi thắt lưng.
Đã trung thành với Chủ Tử Gia, vậy thì Chủ Tử Gia chính là trời, bọn họ là người của Chủ Tử Gia, Gia… Gia muốn làm gì với bọn họ thì làm!
Không sao, dù sao cũng sẽ không chết! Vốn dĩ đã là tử sĩ, chết cũng không sao!
Bọn họ cởi quần xong đứng run rẩy, Thương Kiều nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu bằng ánh mắt sắc bén, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ.
Đưa tay ra sờ yết hầu của bọn họ…
Tâm Tú và Giác Tú đỏ bừng mặt, run rẩy như hai thiếu phụ bị trêu chọc, nước mắt sắp rơi xuống, đầu óc trống rỗng.
Thương Kiều sờ yết hầu của bọn họ một lúc, lấy khăn lau tay, hừ lạnh: “Sao không có phản ứng?”
Tại sao lại không giống như hắn?
Hắn bực bội đi tới đi lui trong phòng, đi được hai bước lại liếc nhìn chân của hai ám vệ.
Tâm Tú, Giác Tú chỉ đứng đó mà không mặc quần, nếu không phải vì thói quen đứng thẳng người thì bọn họ đã cuộn tròn trong góc khóc rồi.
Đáng sợ quá… đáng sợ quá… đây là hình phạt mới mà Gia sáng tạo ra sao?
Cuối cùng Tâm Tú với tư cách là thống lĩnh ám vệ không kìm được nữa: “Thiên Tuế gia, ngài… ngài làm sao vậy?”
Hai mươi tám ám vệ tinh nhuệ kề cận Thương Kiều toàn là tử sĩ được huấn luyện đặc biệt trong số những tử sĩ, thân phận rõ ràng, hơn nữa Tâm Tú còn được coi là quân sư.
Hắn ta nhìn thoáng qua đã thấy tư thế bước đi của Chủ Tử Gia rất kỳ lạ, là người luôn chú trọng hình tượng vậy mà lại đi cà nhắc.
Thương Kiều cuối cùng cũng dừng bước, sau đó xoay người nói: “Tại sao lại như vậy? Đã nửa canh giờ rồi, chẳng lẽ bản tọa trúng độc sao?”
Tâm Tú và Giác Tú liếc nhìn nhau, đồng loạt im lặng: “…”
Làm sao để dạy Chủ Tử Gia một số kiến thức thông thường khi trở thành nam nhân đây?
Chủ Tử Gia đã “trưởng thành” rồi, tuy rằng muộn mất gần hai mươi năm nhưng nửa canh giờ rồi vẫn như vậy, quả thật không được bình thường cho lắm!
“Nói!” Thương Kiều lạnh lùng lên tiếng.
Tâm Tú run rẩy, cẩn thận hỏi: “Nếu ngài nghi ngờ trúng độc, tại sao không đi hỏi Minh phi nương nương? Ngài ấy là đại phu mà!”
Thương Kiều sa sầm mặt mày, một lúc lâu sau mới mất kiên nhẫn nói: “Độc này tám phần là do nàng ấy hạ.”
Trước đây hắn cũng từng gặp tình huống như vậy nhưng lần đó là sau khi thân mật xong mới đột nhiên phát tác rồi dịu xuống ngay.
Nhưng mà hôm nay đã nửa canh giờ rồi mà vẫn khó chịu như vậy, rõ ràng không bình thường!
Tám phần là nàng sờ yết hầu của hắn, nhân cơ hội hạ độc gì đó!
Tâm Tú, Giác Tú sửng sốt, hả? Minh phi nương nương hạ độc? Hơn nữa lại hạ loại độc kỳ quái này?
“Nhưng… tại sao lại như vậy?” Tâm Tú không hiểu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất