Nói xong, hắn ta liếc nhìn Minh Lan Nhược, bất ngờ nở một nụ cười quỷ quyệt mà nhiệt thành: “Tiểu Kiều, ta sẽ lại đến tìm ngươi uống rượu.”
Sau đó, hắn ta kiêu ngạo quay người rời đi.
Cố Đại vừa giận vừa bực, hắn ta biết Nhị đệ của mình không thích nữ nhân nhưng nhiều năm trước, khi Nhị đệ bị phụ thân đánh vì có quan hệ với một thị vệ, hắn ta đã không làm thêm chuyện vượt quá giới hạn nào nữa.
Nhưng thiếu niên thị vệ này…
Cố Đại nhìn Minh Lan Nhược, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và giận dữ.
Thiếu niên thị vệ bên cạnh Đường thúc phụ này đẹp đến mức khiến Nhị đệ mất cả lý trí!
Cố Đại lạnh lùng tàn nhẫn cảnh cáo Minh Lan Nhược: “Ngươi tự lo liệu cho tốt, nếu còn xuất hiện trước mặt Nhị đệ ta mà quyến rũ nó, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn thân!”
Nói xong, hắn ta phất tay áo rời đi.
Minh Lan Nhược lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng họ, cười khẩy: “Hừ… ai quyến rũ ai chứ?”
Rõ ràng là đệ đệ mình làm điều xằng bậy, muốn “cưỡng ép dân nam”, lại đổ lỗi cho nàng đi quyến rũ người khác?
“thiếu gia, ngươi muốn quyến rũ ai?” Một giọng nói mơ hồ đột nhiên vang lên.
Minh Lan Nhược cứng đờ người, quay lại nhìn bóng dáng cao lớn, lạnh lùng xuất hiện ở cửa.
Kiều Viêm đang đứng đó, nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào cả.
Nàng không biết hắn đã nhìn thấy gì, có thấy cảnh nàng bị Cố Văn Uyên ôm trong lòng hay không.
Minh Lan Nhược đảo mắt, hạ giọng: “Vừa rồi Cố Đại là do ngươi gọi đến phải không?”
Nếu không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Cố Nhị vừa định động tay động chân với nàng thì Cố Đại lại xuất hiện.
“Nếu không thì sao? Thiếu gia nghĩ ta phá hỏng chuyện tốt của ngài và vị hôn phu à?” Kiều Viêm nhướng mày, bước vào phòng.
Bây giờ Minh Lan Nhược đang mặc nam trang, nên hắn chỉ gọi nàng một tiếng “thiếu gia”.
Minh Lan Nhược ho khan một tiếng, tiến tới đóng cửa lại rồi quay lại nhìn hắn nói: “Hắn ta mà là vị hôn phu cái gì chứ, ngươi lại nói bừa rồi!”
Dù có thay đổi một lớp da, miệng lưỡi hắn vẫn không tha người khác bao giờ!
Nàng kéo hắn ngồi xuống: “Kiều Viêm, ngươi thật thông minh, vừa rồi suýt nữa ta đã sợ chết khiếp đó.”
Hiện tại bọn họ có thân phận là thị vệ của Đường tri phủ, không thích hợp để tùy ý ra tay với Cố Văn Uyên, người đang ở vị trí cao hơn.
Kiều Viêm thế mà lại có thể nghĩ ra cách gọi Cố Đại đến đây để đưa Cố Văn Uyên đi, quả thật là thủ đoạn cao minh!
Kiều Viêm ngước mắt lên quan sát nàng, ánh mắt băng giá không rõ đang nghĩ gì: “Ta tưởng thiếu gia không sợ gì, ai cũng dám đi theo.”
Minh Lan Nhược bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến mức tim đập mạnh, nàng biết hắn đang trách mắng nàng liều lĩnh, không biết tự lượng sức mình mà đâm đầu vào nguy hiểm!
Nàng biết mình có chút mạo hiểm nhưng giữa ban ngày ban mặt, ai mà biết được Cố Nhị lại có thể ra tay với một ‘nam nhân’ chứ.
Nàng thở dài, dịu dàng giải thích: “Ta thấy Cố Nhị đối xử với ta vô cùng khác thường, muốn thăm dò nguyên nhân là gì, để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch sắp tới của chúng ta.”
Hơn nữa, nàng cũng muốn từ chỗ hắn ta tìm hiểu thông tin về nơi phụ thân nàng đang bị giam giữ!
“Ai mà ngờ Cố Nhị lại là một tên biến thái đáng chết chứ, hôm nay đúng là xui xẻo!” Minh Lan Nhược nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng.
Dù đã tìm hiểu được nhiều thông tin nhưng nàng thật sự không thoải mái chút nào!
Có cơ hội, nàng nhất định sẽ chặt đứt tay chân của Cố Văn Uyên!
Kiều Viêm, người đang định rót trà chợt dừng lại, giọng điệu nhạt nhẽo: “Ta nhớ thiếu gia cũng từng gọi Thiên Tuế Gia là tên biến thái, thiếu gia cho rằng ở cùng Thiên Tuế Gia rất xui xẻo sao?”
Minh Lan Nhược: “Ơ…”
Không ổn rồi! Vị đại huynh đệ này sao đột nhiên lại bắt đầu soi mói lời nói của nàng rồi thế?
Nàng nói gì cũng sai hết à!
Nàng cười khan, lấy lòng rót trà cho hắn: “Làm gì có chuyện đó, biến thái cũng có cấp độ, Thiên Tuế Gia là cực phẩm trong số những kẻ biến thái, sao có thể so với loại biến thái hạ cấp như Cố Nhị được chứ?”
Kiều Viêm nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, ánh mắt dài hẹp lóe sáng, cực phẩm trong số những kẻ biến thái?
Mặc dù ta không có chứng cứ nhưng ta nghi ngờ nàng đang chửi ta!
Kiều Viêm lạnh mặt, cúi đầu uống trà: “Để an toàn, lần sau hành động tốt nhất thiếu gia nên bàn bạc trước với thuộc hạ.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, thấy tuy mặt hắn lạnh nhạt nhưng giọng điệu đã dịu đi, trong phòng lại không có ai khác, nàng bèn ngồi lên đùi hắn, khuôn mặt áp vào vai hắn.
Nàng trở lại giọng nữ, mềm mại nói: “Được rồi, biết rồi, Kiều Viêm à, ngươi đừng giận nữa nhé.”
Bình thường, hắn rất dễ bị dỗ dành bằng cách này.
Nhưng lần này, Kiều Viêm đột nhiên cứng đờ cả người.
Minh Lan Nhược cảm thấy khó hiểu, giơ tay chạm vào cổ hắn: “Ngươi sao thế? Cổ ngươi cứng đờ cả rồi, có chỗ nào không khỏe à?”
Kiều Viêm chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại, mát lạnh của nàng vừa chạm vào, như đốt lên một ngọn lửa, hương thơm đặc trưng từ cơ thể nàng xâm nhập vào từng lỗ chân lông hắn.
Trong người hắn dường như có thứ gì đó đang khát khao, kích động và cựa quậy…
Hắn đột ngột đứng dậy, đẩy mạnh Minh Lan Nhược ra, lùi lại vài bước, khuôn mặt không biểu cảm nói: “Ta không sao!”
Đâu chỉ có mỗi cổ của hắn đang cứng đờ lại…
Minh Lan Nhược bị hắn đẩy ra, lảo đảo hai bước, có chút không dám tin nhìn hắn: “Ngươi…”
Hắn làm sao vậy?
Hiện tại hắn lại đẩy nàng ra, đây là điều nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới.
Kiều Viêm uống hết nước trà, chỉnh lại vạt áo trên người, trên mặt không có biểu cảm gì: “Mấy ngày nay có chút không thoải mái, thiếu gia không cần lại gần ta.”
Minh Lan Nhược ngẩn ngơ nhìn bóng dáng hắn: “Kiều Viêm, ngươi thật sự tức giận sao?”
Hắn còn không gọi nàng là “Tiểu Minh”, giọng điệu còn xa cách như vậy.
“Nếu thiếu gia không muốn ta tức giận thì không cần lại gần Cố Nhị, ta sẽ nghĩ cách làm Đường tri phủ lấy được nơi giam giữ Quốc Công gia.” Kiều Viêm không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói.
Nói xong, hắn đứng dậy, quay lưng về phía nàng rồi bỏ đi.
Minh Lan Nhược ngây người đứng đó, nàng đột nhiên có một cảm giác khó tả.
Ngày thường, với những người nghiện mèo, họ giống như không có mèo thì không sống nổi. Nhưng đột nhiên người chủ lại ném mèo ra xa, con mèo sẽ có cảm giác như thế nào?
Nàng…Trong khoảnh khắc này, cảm thấy có chút đồng cảm quỷ dị với con mèo bị đẩy ra.
Sau đó, Minh Lan Nhược lắc đầu, tức giận lẩm bẩm: “Phi phi phi, ai là mèo chứ!”
Nàng là bị hắn gọi là mèo con nhiều quá nên mới có cảm giác này.
Nàng không phải là sủng vật của hắn! Nàng là một con người còn sống!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất