Kiều Viêm nói hắn không thoải mái, hắn không thoải mái mới đẩy nàng ra.
Minh Lan Nhược nhíu mày, thế nhưng hắn không thoải mái ở đâu? Cả người cứng ngắc!
Chẳng lẽ là do đêm qua đi cả đêm nên quá mệt mỏi?
Lát nữa hắn trở về lại bắt mạch cho hắn vậy.
Nghĩ vậy, Minh Lan Nhược đứng dậy rời khỏi tửu lầu.
Ngay khi nàng vừa rời đi, có người đã truyền tin này cho Cố Văn Uyên ngay.
Cố Văn Uyên đã về đến nhà, giờ phút này đang ngồi uống trà.
Trong mắt Cố Văn Uyên hiện lên một tia sáng khác thường: “Ừm, người ở bên nàng là Đại Kiều, huynh trưởng của Tiểu Kiều sao?”
Hắn ta đã gặp qua thanh niên cao gầy kia ở trong phòng khách chủ trạch.
Thị vệ hầu hạ bên cạnh Cố Văn Uyên gật đầu: “Đúng vậy, người kia là Kiều Viêm, hai huynh đệ bọn họ cùng ở một gian phòng ở thành Bắc.”
Cố Văn Uyên bắt chéo chân ngồi xuống, mỉm cười: “Hai huynh đệ này rất đẹp.”
Đại Kiều và Tiểu Kiều có phong tình riêng, Đại Kiều tuấn mỹ trầm ổn, còn trên người Tiểu Kiều lại mang khí thế thiếu niên mà hắn ta thích.
Thị vệ cười nói: “Nếu không, thiếu gia có thể thu nhận cả hai huynh đệ bọn họ ở bên cạnh hầu hạ ngài như ta? Đường tri phủ thương ngài như vậy, nhất định sẽ đồng ý.”
Cố Văn Uyên dùng cây quạt gõ nhẹ lên đầu hắn ta: “Dù đại ca của ta có vẻ to con ngốc nghếch nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, làm rõ như vậy thì hắn ta nhất định sẽ cáo trạng với phụ thân!”
Hắn ta vất vả lắm mới dỗ được tên Cố Đại luôn thích xen vào chuyện người khác rời đi.
“Có thể bắt được Tiểu Kiều tới tay đã rất tốt, còn Đại Kiều… để sau đi.” Trong đôi mắt thon dài của Cố Văn Uyên hiện lên ánh sáng quỷ dị và tiếc nuối.
Tên thị vệ kia lo lắng ngồi xổm xuống, đấm đùi cho hắn ta: “Nhưng thuộc hạ thấy Tiểu Kiều có vẻ chưa chắc thích nam tử.”
Giữa trưa nay khi cùng nhau ăn cơm, hắn ta cảm thấy Tiểu Kiều tỏ ra rất kháng cự đối với nhị thiếu gia
Cố Văn Uyên cầm chén trà lên, không để bụng khinh miệt nói:
“Ở trong núi Trường Bạch, không, ở Đông Bắc Cương, phụ thân ta là vua không ngai, ta chính là vương tử, ngay cả Tần Vương cũng sẽ chết ở chỗ này, suy nghĩ của một tên thị vệ hèn thì như thế nào, rất quan trọng sao?”
Huống chi, hôm nay hắn ta đã thể hiện ra thân phận Thiên Chi Kiêu Tử của mình.
Hắn ta đã hạ thấp thân phận tôn quý của mình để coi trọng ‘nàng’. Nếu Kiều Minh không cảm động thì chính là ‘nàng’ không biết điều.
Cố Văn Uyên nhếch khóe môi: “Nếu hắn ta là người ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ có lợi cho bản thân hắn ta. Nhưng nếu không biết điều, bản thiếu gia tất nhiên sẽ dạy dỗ đến khi dễ bảo, hơn nữa…”
Nói xong, hắn ta duỗi tay vuốt lên gương mặt thanh tú của tên thị vệ: “Giống như ngươi lúc trước cũng không hiểu được niềm vui giữa nam và nam còn hơn giữa nam và nữ, không phải ta cũng dạy ngươi sao, sau này ta cũng sẽ dẫn theo Tiểu Kiều trải nghiệm những lạc thú như vậy.”
Thị vệ có chút cứng đờ nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười đáp: “Vâng!”
Tâm trạng của Cố Văn Uyên cực kỳ tốt, hàm ý sâu xa vỗ mặt tên thị vệ kia: “Ngay cả những đế vương khanh tướng, Nguỵ Linh Công, Hán Ái Đế, Trần Văn Đế trong lịch sử cũng sủng hạnh nam tử, có thể thấy được đồng tính mới là chân ái, sự tồn tại của nữ nhân chỉ là vì nối dõi tông đường!”
Nói xong, hắn ta kéo tên thị vệ kia: “Đi thôi, hôm nay sẽ để ngươi hầu hạ ta, sau này ta muốn chuyên tâm sủng ái Tiểu Kiều.”
Nghe giọng điệu ban ân của Cố Văn Uyên, tên thị vệ kia nhẫn nhịn cười gượng: “Đúng vậy.”
…
Khi Minh Lan Nhược trở lại phòng đã thấy Kiều Viêm nằm ở trên giường hắn, đang nhắm mắt luyện công, khoanh chân đả tọa, cả người như chìm trong sương khói băng giá.
Nàng biết mình không nên quấy rầy lúc này, chần chừ một lát rồi quyết định nghỉ trưa trước, sau khi tỉnh dậy sẽ bắt mạch cho hắn.
Minh Lan Nhược cởi giày leo lên giường nằm, cơn mệt mỏi từ đêm qua khiến nàng nhanh chóng thiếp đi.
Sau khi nàng ngủ, Kiều Viêm hé mở mắt phượng, lẳng lặng chăm chú nhìn mỹ nhân đang ngủ say trên giường.
Gần như tham lam nhìn rất lâu, sau đó hắn dứt khoát thu hồi ánh mắt, yên tĩnh nhắm mắt lại tiếp tục đả tọa luyện công.
Như tinh tú đã nói, nam nhân dư thừa tinh lực và ý niệm thì cần phải tiêu hao.
Minh Lan Nhược ngủ một giấc đến khi mặt trời xuống núi.
Nhưng nàng không ngờ khi mình tỉnh dậy, vị Gia bên cạnh vẫn… còn đang đả tọa!
Nàng còn buồn ngủ xoa tóc, nhìn nam nhân không nhúc nhích ở trên giường đối diện, thở dài.
Thôi, tranh thủ lúc này, nàng đi tìm Trần Ninh bọn họ bàn chuyện vậy.
Chờ hắn luyện công xong, tối nay nàng lại bắt mạch cho hắn.
Minh Lan Nhược sửa sang mình loa qua rồi xoay người rời khỏi phòng, lại không biết Kiều Viêm sau khi thấy nàng rời đi đã thả lỏng thân thể.
Nàng vừa đi qua một khúc rẽ, chuẩn bị gõ cửa phòng Trần Ninh và Cảnh Minh thì bỗng nghe thấy tiếng kêu rên và tiếng đánh nhau phát ra từ bên trong.
Minh Lan Nhược hoảng hốt, không tốt, có người đã xâm nhập vào phòng bọn họ!
Nàng cảnh giác ngay, siết chặt chiếc vòng tay trên cổ tay.
Đó là một loại ám khí giết người mà tiên sinh Vô Danh đã chế tạo cho nàng, Vạn Độc Khổng Tước Linh!
Minh Lan Nhược lén lút tới gần cửa, đột nhiên nghe được Cảnh Minh kêu rên một tiếng: “Đồ khốn, buông ra… Đau!”
Trong lòng nàng cảm thấy không ổn, vội đá văng cửa phòng, đồng thời cầm ám khí nhắm ngay vào trong phòng: “Buông Cảnh Minh ra!”
Nhưng mà, ngay khi nàng chuẩn bị ấn nút kích hoạt ám khí, cảnh tượng bên trong phòng đập vào mắt nàng.
Minh Lan Nhược ngây người.
Trong phòng hỗn loạn, đồ đạc rơi vãi khắp nơi.
Trên sàn, Cảnh Minh đang cưỡi lên người Trần Ninh, mặt mũi nàng ấy dữ tợn xé rách quần áo Trần Ninh.
Trần Ninh nằm trên sàn, thân hình nửa trần với làn da săn chắc, mồ hôi ướt đẫm, tóc rối loạn, đôi mắt đỏ bừng, giống như một con thú bị bức nóng nảy, đang cắn lên cánh tay Cảnh Minh.
Cảnh Minh vừa nãy kêu “Buông ra… Đau” chính là vì lý do này.
Minh Lan Nhược: “…”
Không khí trong phòng bỗng trở nên im ắng.
Minh Lan Nhược im lặng một lát, thu chân ra khỏi cửa, nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, có lẽ nên ra ngoài đi dạo một chút.”
Nàng liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, thuận tay đóng cửa lại.
Cảnh Minh: “…”
Trần Ninh: “…”
Cảnh Minh tức giận, cúi đầu hung tợn trừng Trần Ninh: “Ngươi xem ngươi kìa, làm ra chuyện tốt gì rồi! Khiến cho đại tiểu thư hiểu nhầm!”
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Ninh âm trầm, tức giận đến mức suýt chút nữa nổ tung phổi: “Rõ ràng là ngươi…”
Nữ nhân khốn nạn này đang đổi trắng thay đen!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất