Cũng đúng, dù là cầm thú hay dã thú, làm sao có thể so được với những thủ đoạn độc ác và quyết đoán của người này chứ?
Nàng nhẹ nhàng kéo tay Kiều Viêm, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ.”
Nhưng giây tiếp theo, Minh Lan Nhược nhìn về phía thạch thất cách đó không xa, trong mắt ánh lên một tia lửa giật khó mà nguôi ngoai.
“Ta tạm thời có thể không để tâm đến Cố Nhị, thậm chí có thế giữ mạng cho hắn, nhưng Cố Bích Quân ta không thể để cho cô ta còn chút sức lực nào để giày vò cha chả ta thêm nữa!”
Nàng muốn Cố Nhị và Cố Bích Quân đều sẽ phải chết mà không có đất chôn, nhưng cũng hiểu rõ rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Đường tri phủ vừa đưa họ đến doanh trại Cố gia chưa bao lâu, vừa vào địa lao, phòng chứa đồ phía trên địa lao đã xảy ra chuyện, ba thiếu chủ của Cố gia, cũng đã chết mất hai người trong địa lao.
Cho dù là không có chứng cứ, cho dù Cố đại đương gia bỏ qua cho họ và Đường tri phủ, thì vẫn sẽ nãy sinh nghi ngờ.
Điều này đối với kế hoạch nội ứng ngoại hợp với triều đình diệt trừ doanh trại Cố gia là vô cùng bất lợi.
“Cố Nhị trọng thương, Cố Bích Quân cũng dừng việc tra tấn Quốc công gia, mấy ngày này chắc ả sẽ không còn sức lực để giày vò Quốc công gia nữa.” Kiều Viêm nhẹ nhàng nói.
Hắn không muốn nàng hành động hấp tấp, rước hoạ vào thân.
Minh Lan Nhược chớp mắt: “Ngài yên tâm, ta tự biết chừng mực, tuy rằng không có cách nào đối phó giống như Cố Nhị, trực tiếp ra tay với ả, nhưng mượn tay người khác để xử lí ả ta, vẫn là chuyện có thể xảy ra.”
Cố Bích Quân cho dù là bị thương bởi bất cứ nguyên nhân nào, đều sẽ làm cho Cố đại đương gia nghi ngờ.
Nhưng nếu người làm ả ta bị thương lại chính là Cố đại đương gia thì sao?
“Ngươi định sẽ làm thế nào?” Kiều Viêm nhướng mày, thật sự rất muốn xem thử bản lĩnh của Minh Lan Nhược
Đồng thời, hắn nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay của Minh Lan Nhược.
Nàng thì thầm vào tai hắn vài câu, rồi nhấn mạnh: “Ta biết bây giờ không phải là cơ hội tốt để lấy mạng Cố Bích Quân, ta sẽ không chết ả chết vào lúc này, mà lại còn chết dễ dàng như vậy!”
Nàng muốn diệt trừ toàn bộ khả năng mà người phụ nữ độc ác này giày vò cha nàng trong một khoảng thời gian ngắn!
Cha nàng vốn là người tính cách cao ngạo, nếu cứ để ả ta tiếp tục đối xử như vậy, có khi sẽ nghĩ không thông mà tự vẫn, vậy thì nàng sẽ hối hận cả đời.
Kiều Viêm suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Sau đó, hắn cùng Minh Lan Nhược lặng lẽ rút lui khỏi đường hầm.
Trên đường đi, Minh Lan Nhược nhìn thấy rất nhiều thi thể của thủ vệ, và bảy tám con thú rừng đang cấu xé thi thể, phần lớn thủ vệ còn lại thì không biết đã trốn đi đâu.
Người trong địa lao cũng bị doạ không nhẹ, nhưng họ bây giờ lại là những người an toàn nhất, dã thú cũng không thể làm gì được họ.
Tất nhiên, đám dã thú đó nhìn thấy Kiều Viêm và Minh Lan Nhược thì cũng xem như là không nhìn thấy, sau khi cảnh giác phát ra vài tiếng kêu nhỏ, thì lại quay đầu tiếp tục cắn xé cái xác khô của mình.
Kiều Viêm đưa Minh Lan Nhược đến gặp đường tri phủ – người đang ngồi trước buồng giam sắt giam giữ Kiều Viêm ngày trước, mặt mày ủ rũ nhìn đám dã thú đi tới đi lui.
Sắc mặt tất nhiên rất khó coi.
Hắn vừa nhìn thấy Kiều Viêm và Minh Lan Nhược đến, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lũ quái thú đó, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hắn dường như cũng đã hiểu ra, sự xuất hiện của những con dã thú này và chuyện xảy ra ở nhà kho phía trên đó đều là do hai người họ làm ra.
Có điều sau đó, hắn lại bày ra vẻ mặt tươi cười đáng ghét: “Xem ra hai vị đều không sao, như vậy là quá tốt rồi.”
Minh Lan Nhược cũng lười tung hứng với hắn, chỉ nhẹ nhàng nói:” Lát nữa Kiều Viêm sẽ đưa Đường tri phủ ra ngoài, làm phiền Đường tri phủ nghĩ cách lần lượt đưa Cố đại công tử và Cố đại tướng quân xuống đây.”
Đường tri phủ kinh ngạc, sau đó lại nghe Minh Lan Nhược nói rõ chi tiết.
Biết rằng nàng đang có ý tính kế Cố Bích Quân, ừm, Cố Bích Quân, hắn lại mỉm cười, tâm trạng rất tốt mà chấp thuận.
Cố Bích Quân vốn là người mà Cố đại đương gia cài vào với tư cách là con gái, nhưng thực chất lại là tai mắt, ả xúi dục Đường Lệ Lan đầu độc Minh phi, kết quả khiến cho con gái của hắn phải nằm liệt giường đến tận bây giờ.
Tuy là một người cha tàn nhẫn và vô ơn nhưng hắn vẫn có chút tình cảm với Mẫu Đơn phu nhân và con gái, miễn là điều đó không ảnh hưởng đến tương lai của hắn.
Minh phi khen Cố Bích Quân xinh đẹp, hắn cảm thấy rất vui.
Đợi Kiều Viêm đưa Đường tri phủ đi, Minh Lan Nhược cũng trở về thạch thất gần nơi Minh Nguyên Lãng bị giam giữ.
Trên đường đi nàng thuận tay xé rách quần áo của mình, lấy máy người khác bôi lên người lên mặt, làm ra một bộ nhãn vô cùng đáng thương tàn tạ.
Nhìn con hổ lớn giận dữ với đôi mắt to và vầng trán trắng, đi vòng quanh thạch thất, cố gắng thò tay vào thạch thất để cào người.
Từ xa có thể nhìn thấy Cố Văn Uyên nằm trên giường trong thạch thất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bị băng bó, bất động nhìn con hổ ngoài rào chắn.
Ánh mắt Minh Lan Nhược sắc lạnh, nàng đột nhiên cầm kiếm xong về phía con mãnh hổ đó, hét to: “Biến đi, đồ súc sinh!”
Con mãnh hổ đó là vì có vết thương trên người và vết thương của Cố Nhị lại kích thích dã tính của nó thì bất ngờ thấy Minh Lan Nhược lao về phía mình.
Từ trên người đối phương có mùi hương lạ khiến hắn sợ hãi và ghê tởm đến cực điểm đang xộc về phía hắn.
Mãnh hổ với đôi mắt sáng và vầng trán trắng bỗng run lên rồi chợt tỉnh lại, sau khi nhìn thấy thứ gì đó “bẩn thỉu”, nó gầm lên và trốn chạy.
“Grừuuu!” (Tiếng gầm)
Minh Lan Nhược nhìn thấy dáng vẻ đó của nó, liền nhíu mày, tùy tiện chém mấy nhát, đương nhiên là chém trượt, nhưng lại quay người giả vờ bỏ chạy với vẻ mặt sợ hãi!
Con hổ tỏ vẻ bối rối không biết tại sao “thứ bẩn thỉu đó” lao tới rồi lại bỏ chạy!
Nhưng nó đã bị đánh thức bởi mùi hương trên người đối thủ, sau khi nhìn thấy “con mồi” sau rào chắn, nó lại cảm thấy vô cùng chán ghét cái mùi hương khiến nó cảm giác nguy hiểm và buồn nôn đang toả ra trong không khí, vì thế mà điên cuồng bỏ chạy.
Mọi người trong thạch thất khi thấy cảnh này cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Cố Bích Quân cũng tựa vào xe lăn, mắt nhìn về phía Cố Văn Uyên đang nằm trên giường, nhếch mép: “Thật là không ngờ, Cố Nhị à, tên nam sủng này của ngươi cũng thương ngươi thật đấy, không ngờ lại chạy đến giúp ngươi dụ hổ đi xa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất