Lúc nãy nguy hiểm đã qua, Cố Văn Uyên tuy rằng bị thương, nhưng vẫn không quên chuyện trước đây Cố Bích Quân đã khiến hắn mất mặt, liền lạnh lùng đáp: “Tiểu Kiều trước nay đều thấu tình đạt lý, biết ân tất báo, đâu như những kẻ đại tỷ thầm thương trộm nhớ, toàn là thứ chẳng biết điều!”
Mặt mũi Cố Bích Quân lập tức tối sầm lại, liếc nhìn Minh Nguyên Lãng lúc này đang xấu hổ né sang một bên: “…”
Ả quay mặt sang, lạnh lùng nói: “Cố Nhị à, ta vốn không nên cứu ngươi, còn sai người trị thương cho ngươi!”
Ả tuy rằng rất hay hành hạ Minh Nguyên Lãng, nhưng chưa từng có ý định lấy mạng hắn, cho nên trong thạch thất thường chuẩn bị thuốc trị thương hàng ngày và những tấm vải sạch, vậy nên mới có thể trị thương cho Cố Văn Uyên
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân.
Người trong thạch thất đều nhìn về phía cửa, không ngờ lại nhìn thấy thiếu niên thủ vệ “toàn thân đầy máu” xông đến, còn mở cả rào chắn của thạch thất.
“Đại tiểu thư, nhị thiếu gia, những con dã thú đó đã bị đuổi đi hết rồi, Cố đại thiếu gia đã đưa người đến giết hết bọn chúng, nhị thiếu gia bị thương quá nặng, chúng ta vẫn nên đưa nhị thiếu gia ra ngoài cho đại phu khám bệnh!”
Cố Bích Quân chớp mắt, không biết vì sao, ả luôn cảm thấy tên thủ vệ đó rất quen mắt.
Mà Cố Văn Uyên đã bị cảm động đến không chịu được, nhìn thấy Minh Lan Nhược bước vào, lập tức gắng sức vươn tay ra nắm lấy bàn tay của nàng:”Tiểu Kiều…Tiểu Kiều, quả nhiên ngươi là người tốt, không màng nguy hiểm đến cứu ta, không uổng công ta thương ngươi!”
Minh Lan Nhược cảm thấy rất buồn nôn, tên này đã quên cái cảnh hắn đẩy nàng vào miệng hổ rồi sao?
Nhưng trên gương mặt dính đầy vết máu của cô lại nở nụ cười: “Nhị thiếu gia đối với ta rất tốt, ta tất nhiên không quên.”
Cố Bích Quân đối mặt với hai tên đàn ông tình tứ này mà cảm thấy buồn nôn, cũng không muốn quan sát Minh Lan Nhược thêm nữa, quay người ra hiệu cho người cõng Cố Văn Uyên ra.
Nhưng ả lại không có ý định rời đi.
Bên ngoài chết nhiều người như vậy thì liên quan gì đến ả, ả vừa mới cho Minh Nguyên Lãng dùng thuốc xong.
Bây giờ gã nam nhân đó đang bị treo ở đó với nửa thân trên, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, toàn thân run lên vì nhục nhã. Lúc này, thuốc đã phát huy tác dụng.
Bây giờ bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ, lát nữa ả sẽ thích thú cởi quần áo cho Minh Nguyên Lãng, còn hắn thì không giấu được vẻ xấu hổ và ngượng ngùng của mình.
Minh Lan Nhược đã sớm đoán được rằng ả đàn bà độc ác tàn nhẫn này sẽ ở lại đây.
Nàng đỡ lấy Cố Nhị, lúc lướt qua Cố Bích Quân, một vài giọt máu rơi xuống cổ ả.
Dường như có thứ gì đó quằn quại trong máu và biến mất dưới da ả ta.
Khoé môi Minh Lan Nhược lặng lẽ cong lên.
Cố Bích Quân tuy rằng nhận ra có gì đó đã rơi lên cổ mình, nhưng cũng không mấy nghi ngờ, chỉ nghĩ răng đó là máu trên vết thương của Cố Nhị, liền vô cùng chán ghét mà kêu tỳ nữ lau sạch.
Ả đẩy xe lăn về phía Minh Nguyên Lãng, mỉm cười: “Minh Nguyên Lãng, Minh Hàn Lâm, chúng ta lại tiếp tục trò chơi bị ngắt quãng ban nãy nhé.”
Minh Nguyên Lãng nhìn về phía ả, sát khí đằng đằng, hô hấp nặng nhọc, gương mặt đỏ bừng…
Minh Lan Nhược cố nhịn để không quay đầu, tiếp tục đỡ lấy Cố Nhị đang dần hôn mê.
Đi được một hồi, quả nhiên nhìn thấy Cố Đại cùng con dao thấm máu chạy đến, vừa thấy đệ đệ của mình bị thương vô cùng thê thảm, lập tức sai người đưa Cố Nhị đi chữa.
Cố Đại vừa định đi cùng, Minh Lan Nhược lại đột nhiên gọi lại: “Đại thiếu gia, đại tiểu thư còn ở bên trong, không biết có bị thương hay không, ngài có muốn đi xem thử không ạ?”
Cố Đại tuy rằng không thích tên “nam sủng” Minh Lan Nhược này, nhưng nghe thấy muội muội cũng ở đó, hơn nữa vết thương của Cố Bích Quân cũng chưa hồi phục, vẫn còn phải ngồi xe lăn.
Cố Nhị còn thương nặng thế này, Cố Bích Quân thì sao đây?
Hắn lập tức sốt sắng, chạy một mạch về phía thạch thất.
Ai ngờ rằng, hắn vừa vào thạch thất liền thấy một cảnh tượng khó tin.
Minh Nguyên Lãng trần trụi treo ở đó, trong khi muội muội cả lạnh lùng, kiêu ngạo chưa xuất giá của hắn không hiểu sao đã cởi bỏ hơn nửa bộ quần áo, ôm lấy Minh Nguyên Lãng vặn vẹo thân thể bán khỏa thân của ả ta.
Hai tỳ nữ và hộ vệ bên cạnh thì không dám động đậy, cứ đứng yên như vậy.
Cố đại tiểu thư trước giờ tàn độc nhẫn tâm, đột nhiên lại có dáng vẻ thế này, bọn họ cũng không dám hành động!
Cố Đại không nhịn nỗi mà trực tiếp lao đến, kéo lấy Cố Bích Quân: “Bích Quân, muội điên rồi sao!”
Bên ngoài khắp nơi đều là thi thể, thương tích trên người ả cũng chưa hết, một nữ nhân còn trong trắng, bình thường tàn bạo thì cũng thôi đi, bây giờ lại cùng nam nhân làm ra chuyện thế này, còn đâu là thể thống nữa?!
Ai ngờ Cố Bích Quân lại phát điên lên: “Tránh ra, ta đang dạy dỗ người khác!”
Miệng mồm độc ác là vậy, nhưng ả dường như không chút sức, kéo một cái đã nằm gọn trong vòng tay Cố Đại.
Lúc này ả không còn tỉnh táo mà ôm Cố Đại, trong cổ họng lẩm bẩm một cách kỳ lạ: “Đại ca…ah…đại ca…ah!”
Ả chỉ có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ nam nhân mà ả đang ôm lấy, khiến cơ thể ả ta nóng đến mức không thể chịu nổi, ả thậm chí còn đưa tay chạm vào cơ thể Cố Đại: “Ca…thân thể của đại ca cũng rất tốt đó…”
Cố Đại ngơ ngác, nỗi tức giận và nhục nhã dâng lên, thẳng tay hất tung ả ta, định tát ả một cái thật đau: “Muội tỉnh táo lại cho ta, muội điên thật rồi!”
Kết quả hắn chưa kịp ra tay thì đã có ngươi nhanh hơn hắn.
“Thứ súc vật vô sỉ!” Một bàn chân lớn sút mạnh về phía trước, trực tiếp sút văng Cố Bích Quân ra khỏi vòng tay của Cố Đại.
“Á…á…!”Cố Bích Quân đau đớn kêu lên, tông mạnh vào trường, phun ra một ngụm máu, đau như xương cốt đứt đoạn, ả cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Ả ôm ngực, đau đớn nhìn người đã đá mình: “Cha…”
Ả ngay lập tức hiểu ra, mình đã rơi vào bẫy của kẻ khác
Nhưng ả đã không kịp giải thích thêm nữa, Cố đại đương gia với vẻ mặt tối sầm nhanh chóng tiến vào trong, lập tức giáng một bạt tai vào mặt ả: “Súc sinh, câm miệng!”
Cố Bích Quân bị tát cho đầu óc điên đảo, tai ù mắt hoa, “wua” một tiếng rồi thổ huyết mà ngất.
Không ngờ lại bị thương nặng hơn cả Cố Nhị!
Minh Lan Nhược nấp ở phía xa, nhìn thấy tất cả, lạnh lùng cong môi lên, mỉm cười.
Phì, mỹ nam hại người…
Cố Bích Quân, cũng xem như là chết dưới cành mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu.
Cố đại đương gia tức giận đá ngất đứa con gái mà bản thân tâm đắt nhất, nhìn thấy Cố Bích Quân nôn ra máu, liền có chút hối hận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất