Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy cổ tay hắn, còn trở tay dùng kim bạc đâm một mũi, nhanh chóng phong tỏa mạch môn của hắn, khiến hắn không thể cử động.
Nếu như là người khác, Kiều Viêm cũng như Thương Kiều chắc chắn sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Nhưng người ra tay là Minh Lan Nhược.
Giờ phút này tâm trạng hắn lại đang hỗn loạn, cho nên mới trúng chiêu ngay.
Kiều Viêm nhanh chóng sa sầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Nàng đang làm gì vậy?”
“Minh Lan Nhược nhìn thấy hình tượng ổn trọng, ôn hòa của Kiều Viêm trên khuôn mặt hắn sắp không giữ nổi được nữa, sắp để lộ bản tính của Thương Triều ra ngoài.

“Mấy ngày nay ngài cứ tránh né ta rất kỳ quái, là vì lo lắng cơ thể mình sẽ xảy ra chuyện bất thường đúng không?” Minh Lan Nhược không hề sợ hắn, chậm rãi lấy hòm thuốc của mình ra.
Kiều Viêm dừng lại trong giây lát, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Trốn tránh được mấy ngày, cuối cùng vẫn bị nàng phát hiện, không biết là do bản lĩnh của Thiên Diện Tu La hắn đây đã thụt lùi hay là ở trước mặt nàng, hắn luôn dễ dàng lộ ra bản chất, thất bại thảm hại.
Minh Lan Nhược cũng không nhiều lời, tĩnh tâm dưỡng khí, đưa tay bắt đầu bắt mạch cho hắn.
Một khắc sau, biểu cảm trên khuôn mặt nàng thay đổi khó lường, làm cho tâm trạng của Kiều Viêm vốn luôn là núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, cũng trở nên dao động theo.
“Cuối cùng hắn không kiềm chế được, cau mày hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”

Minh Lan Nhược khẽ cau mày: “Cơ thể của ngài hồi phục như bây giờ, đã được một thời gian rồi sao?”
Kiều Viêm trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn phải nói thật: “Trước khi xuất phát đến Đông Bắc Cương, thỉnh thoảng chỗ đó có một hai lần hồi phục tình trạng bình thường.”
“Nói rồi, khuôn mặt tái nhợt của hắn vẫn không được tự nhiên hơi ửng đỏ: “Lão Đường đã nói, trong khoảng thời gian này, tình trạng của ta sẽ không được ổn định.”

Từ khi đi đến Đông Bắc Cương, nàng cũng rất ít khi châm cứu cho hắn nhưng hắn vẫn đang uống những viên đan dược mà nàng đã chế cho hắn trước kia.
“Nếu ta đoán không sai, hiện tại cơ thể ngài rất nhạy cảm, hơn nữa một khi có phản ứng cũng sẽ rất khó để trở lại bình thường trong thời gian ngắn.” Minh Lan Nhược sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ.
Kiều Viêm cau mày, không được tự nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Minh Lan Nhược đã hiểu rõ tình hình.
Chẳng trách mấy ngày nay, mỗi lần gặp nàng, hắn không phải tránh né thì cũng sẽ giữ khoảng cách.
“Tại sao không nói thật cho ta biết? Giấu bệnh sợ đại phu, làm ra vẻ như vậy, khiến người khác hiểu lầm thì sao?”
Kiều Viêm nhìn thấy nàng tức giận thì trầm mặc một lúc, sau đó lại nói: “Ta biết, có hài tử rồi, nàng cũng không vội chữa trị cho ta.”
Mặt hắn lạnh lùng nhưng không giấu được sự phức tạp và… một chút u ám.
Minh Lan Nhược: “…”
Hắn lại còn uất ức nữa, nàng cũng coi như được mở mang tầm mắt, vị gia này còn có điệu bộ như vậy.
Minh Lan Nhược không nói nên lời.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao nam nhân này lại giữ bí mật với nàng, không chịu nói cho nàng biết, cũng không chịu để nàng bắt mạch cho hắn.
Hắn sợ nàng lấy thuốc châm cho hắn sẽ làm chậm tốc độ hồi phục của hắn!
Nàng thực sự không có ý định chữa khỏi bệnh cho hắn ở vùng Đông Bắc Cương, khi có những kẻ thù mạnh như vậy vây quanh không phải thời điểm tốt để chữa trị những căn bệnh ẩn.
Nàng lườm hắn một cái: “Chỉ vì chuyện này thôi sao? Vậy ngài có biết không, ta mới là đại phu trị bệnh cho ngài, thế mà cái gì ngài cũng không cho ta biết, lỡ như thân thể ngài có chuyện gì thì thật sự sẽ không bao giờ hồi phục lại được.”
Nhịn một chút thì có làm sao? Hắn không hiểu rằng tương lai còn dài sao?
Nét mặt Kiều Viêm tái nhợt, mím đôi môi mỏng: “Không thể nào, lão Đường nói đây là giai đoạn đầu hồi phục, nếu dùng thuốc và châm để áp chế phản ứng kia, sẽ ảnh hưởng đến thời gian hồi phục.”
Mặc dù hắn cảm thấy rằng cơ thể nam tử đang hồi phục, khiến hắn thường xấu hổ và khó chịu nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thực sự không muốn trở thành một nam nhân bình thường.
Mấy năm trước Minh Lan Nhược đối xử với hắn cũng không nể nang gì, bản thân hắn biết không thể nào có được tiểu cô nương của mình, hắn có hồi phục hay không cũng không quan trọng.
Trưởng tỷ Tiêu gia đã sớm nói rằng việc gieo Cổ Tửđặc thù của Cổ Vương có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn, khi đó, hắn đã chọn con đường cuối cùng trong hai con đường, tìm đến cái chết hoặc chịu đựng sự sỉ nhục.
Thể cốt của hắn từ nhỏ đã như vậy, sớm thành thói quen rồi, Cổ là do hắn cầu xin trưởng tỷ gieo xuống, con đường hắn tự mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết.
Ban đầu, hắn đã quyết định tự hủy hoại bản thân, dù có đơn độc cả đời cũng phải báo thù.
Nhưng bây giờ…
Không như trước nữa! Trong lòng nàng đã có hắn!
Hắn không thể dùng những thủ đoạn lộn xộn để hầu hạ nàng cả đời.
Mặc dù hai người đã có hài tử.
Nhưng… nhưng lần đó, hắn không nhớ gì cả, ăn tươi nuốt sống, lần này làm sao mà chắc chắn được?
Ngay cả khi hắn được voi đòi tiên, trở nên tham lam thì hắn vẫn muốn có được nàng một cách chân chính!
Hắn chợt nhớ đến lời Cảnh Minh nói…
Mặc dù hắn hận không thể chặt nha đầu hôi hám thông phòng của Minh Lan Nhược ra thành từng miếng.
Nhưng những gì nàng ấy nói không phải là không có lý.
Thân thể của tiểu nương nương thì tốt nhưng thân thể của hắn lại không trọn vẹn, bây giờ dưới gối chỉ có một nhi tử, mặc kệ là hắn hay tiểu nương nương, ai cũng nắm trong tay cơ nghiệp lớn.
Trước kia hắn đã đắc tội hung ác với tiểu tử Tiểu Hi đó, đến bây giờ hài tử đó cũng chỉ gọi hắn là Cữu gia gia… vẫn còn muốn tìm kế phụ!
Kiều Viêm không nhịn được mà cắn đầu lưỡi, ánh mắt âm trầm cùng oán hận, khó chịu khắp người.
Hắn hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã rơi vào khuôn mẫu tư duy của “Chính thất đại phu nhân”.
Khi phu nhân của các cao môn đại hộ có dòng dõi đơn bạc, không thể sinh lại không muốn tìm thê thiếp cho phu quân của mình, chính là kiểu xoắn xuýt và đầy lòng tràn đầy ghen ghét như thế này!
Đầu lưỡi đau nhức của hắn liếm trên răng hàm sau rồi nheo mắt lại.
Bây giờ chỉ nghĩ, nếu trước đây, hắn có thể tàn nhẫn khóa tay khóa chân tiểu cô nương của mình, trói nàng vào lồng giam hoàng kim suốt đời, không sợ nàng bỏ chạy.
Nhưng bây giờ… hắn không thể chịu đựng được sau khi nhìn thấy những nụ hôn nồng nàn và những cái ôm dịu dàng của nàng, hắn không thể chịu đựng được việc nàng ghét hắn, hoặc nàng sẽ không bao giờ cười với hắn nữa.

Ads
';
Advertisement