Khi đó vì Vân Nghê mà nàng đã lạnh nhạt với hắn một thời gian dài, chỉ coi hắn như trưởng bối, hắn không thể chịu đựng được.
Trong lòng đau xót, hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống, lông mi dài phủ bóng lên khuôn mặt tái nhợt như ngọc.
Nhưng…
Mặc kệ hắn dùng cách nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ cho phép nàng sinh ra máu thịt của người khác, và hắn cũng sẽ không bao giờ cho phép nàng thông phòng!
Cho dù… cho dù nàng có trách hắn sau này không thể cho nàng thêm con nối dõi đi chăng nữa…
Ánh mắt hắn biến đảo khó đoán, đen tối và tàn nhẫn, cuối cùng lại hơi buồn bã, khiến Minh Lan Nhược nhìn thấy được sự sợ hãi và bối rối trong đó.
Nàng không hề biết rằng trong khoảng thời gian ngắn nhất vị gia trước mặt đã có nhiều suy nghĩ khác nhau đến vậy, để nghĩ cách giam cầm nàng đến hết cuộc đời.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy toàn thân như bị bao phủ bởi một tầng mây đen và sương mù, trong lòng buồn bực vô cùng.
Đó cũng là phản ứng của những phu nhân trong y quán khi nghe tin mình không thể sinh.
Minh Lan Nhược nhìn nam nhân không thay đổi nét mặt ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt hắn, lại có phản ứng lớn như vậy với lời nói của mình.
Nàng đành phải rút cây châm bạc đang bịt kín mạch môn của hắn ra, dùng giọng nói ấm áp an ủi: “Lão Đường nói không sai, đây là chuyện bình thường trong giai đoạn đầu khôi phục trở lại, nhất định sẽ có những đợt tái phát, ta chỉ nói rằng tình huống như vậy của ngài vẫn cần phải nghĩ biện pháp điều trị khơi thông một chút.”
Nàng biết tính tình vị gia này không tốt, miệng nói muốn lấy lại cơ thể nam nhân sẽ rất phiền phức nhưng thực tế lại rất trân trọng vinh quang “không dễ có được” của mình.
Vất vả lắm đốc chủ đại nhân mới khiến “Tiểu mầm mầm” lớn lên, vậy nên đã lén lút che chở nó mà không cho ai biết.
Sợ nàng đi châm một mũi hoặc cho uống một bát thuốc thì “Tiểu mầm mầm” này sẽ bị nàng giẫm ỉu xìu đi.
Nàng dừng lại một chút rồi thở dài: “Ta chỉ nghĩ rằng tốt xấu gì ngài cũng không muốn khi đang đối địch mà đột nhiên ‘phát bệnh’, vậy cũng không ổn.”
Ở trong trại địch, ví dụ như khi đánh nhau, thanh kiếm trong tay hắn chĩa vào kẻ địch, rồi sau đó dưới áo của hắn đột nhiên cộm lên và cũng “Chĩa vào kẻ địch”!
Nghĩ lại khiến nàng không khỏi đỏ mặt.
Một cảnh tượng lạ lùng kỳ quặc này! Mọi người nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây?
Kiều Viêm nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trắng bệch, đường đường là Thiên Tuế Gia dưới một người trên vạn người, luôn là hắn làm người ta xấu hổ, bây giờ sao có thể bị mất mặt như vậy?
Nhưng…
“Nhưng lão Đường nói rằng loại phản ứng này không thể dùng thuốc và châm cứu để ngăn chặn… Ta… chỉ cần không lại gần nàng thì sẽ không có chuyện gì.” Hắn khẽ cau mày, đôi môi đỏ mọng thấp giọng nói nhưng lại trông có vẻ không tự tin.
Tiểu nương nương thật sự sẽ không cảm thấy phiền phức sao, châm cho hắn mấy châm rồi dùng thuốc, sau đó phải đợi mấy năm mới có thể hồi phục lại như bình thường cũng được sao?
Minh Lan Nhược nhìn vẻ bối rối trong mắt hắn, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy, Đường thần y nói không thể áp chế một cách cưỡng ép, sở dĩ ngài thành bộ dạng như bây giờ, là bởi vì dạo này ngài chạm vào ta quá nhiều, quá gần gũi với ta. “
“Khiến Cổ Vương trong cơ thể ta không ngừng ảnh hưởng đến Cổ Tử trong cơ thể ngài, nó biến Thư Cổ Tử nguyên bản thành Hùng Cổ Tử, mới thành ra thế này.”
Cổ Tử trong cơ thể Thương Kiều vốn là một con cái, Thư Cổ điều khiển hơi thở trong kinh mạch của hắn, thế nên hắn mới có thể duy trì thể chất “mạch âm dương” không phải âm cũng không phải dương.
Nhờ vậy mà hắn mới có thể luyện được những ma công hiếm có trên thế giới này, đương nhiên tác dụng phụ cũng khá rõ ràng.
Da hắn cực kỳ nhợt nhạt nhưng môi lại đỏ như tô son, mặt mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, kèm theo đó là tính tình vặn vẹo, hung ác và lạnh lùng.
Nhưng các cơ quan chính của hắn không hề bị tổn thương mà chỉ bị bọc trong khoang bụng dưới thôi, nếu không được chữa khỏi, hắn sẽ phải sống như thế này đến hết cuộc đời.
Minh Lan Nhược hơi không tự nhiên mà đỏ mặt, chậm rãi giải thích cho hắn kết luận sau khi nghiên cứu cùng Ô Tang cô cô và Đường lão.
“Cho nên… chính là bởi vì ta ở gần nàng nên quá trình phục hồi của cơ thể mới được đẩy nhanh?” Kiều Viêm như có suy nghĩ gì đó.
Minh Lan Nhược gật đầu, ho nhẹ: “Đúng vậy, gần đây ta phát hiện ra rằng tác động của loại tiếp xúc gần gũi này lớn hơn chúng ta dự đoán rất nhiều.”
Côn trùng trong tự nhiên hầu hết được coi là côn trùng cái, nhiều côn trùng cái không những dựa vào việc ăn côn trùng đực để sinh sản, mà nó còn có thể cho phép côn trùng đực thay đổi giới tính.
Thí dụ như ở bên trong tổ ong, nếu ong chúa chết đột ngột thì sẽ có khả năng ong đực biến thành ong chúa mới.
Vì vậy, Cổ Vương phải là giống cái, còn có thể tiết ra mùi đặc thù cùng với dịch cơ thể, thông qua tiếp xúc thân mật mà biến mình từ Thư Cổ Tử thành Hùng Cổ Tử.
Bây giờ Thư Cổ đã biến thành Hùng Cổ, đương nhiên sẽ khiến cơ thể hắn từ từ quay về “Mạch nam” thay vì “Mạch âm dương”.
Mấy ngày nay, hắn luôn nhân cơ hội ép nàng ăn, cơ thể vốn định bình phục trong hai ba năm giờ lại đang hồi phục với tốc độ “Đột phi mãnh tiến”.
“Nhưng điều này cũng phải trả giá, Hùng Cổ trong cơ thể ngài rất bất ổn, có phần nóng nảy, ta lo lắng nếu không khống chế được, nói không chừng ngài sẽ…”
Minh Lan Nhược dừng một chút, bình tĩnh nói: “Ngài sẽ có phản ứng, tắm nước lạnh hay làm bất cứ điều gì khác cũng không thể làm dịu đi dị thường trong cơ thể, chỉ có thể đợi Hùng Cổ Tử tự mình lắng xuống.”
Cái gì? Đi đường cũng không bình thường được?
Nét mặt Kiều Viêm tái xanh, hắn tuyệt đối không chấp nhận bộ dạng đó!
Nó không đơn giản chỉ là mất mặt, khi ở trong trại địch thì phải hành động cẩn thận, nếu cơ thể trông như thế này sẽ chỉ gây cản trở mà thôi!
Hắn do dự một lát, sau đó bất đắc dĩ mà dùng tay trái nắm lấy cổ tay nàng, ngước đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng: “Nhưng năm năm trước, rõ ràng nàng đã có Tiểu Hi, hiện giờ nếu như ta đang ở trong hoàn cảnh này thì đêm nay nàng có thể… “
Nếu đêm đó vào năm năm trước, Thương Kiều thần trí mơ hồ có thể lấy được nàng bằng bản năng của mình thì Kiều Viêm còn tỉnh táo đêm nay liệu có thể…?”
Hắn vẫn không muốn uống thuốc hay dùng châm, nhất là vì hắn không đoán được tâm tư của tiểu nương nương.
Minh Lan Nhược sửng sốt, nhướng mày: “Bây giờ ngài muốn cùng ta viên phòng sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất