Nàng bỗng nhiên cười, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má: “Thương Kiều… Thương Kiều… Ngài có biết không, ta may mắn hơn Nguyệt Nương rất nhiều.”
Một người ti tiện như ta lại có cơ hội sống thêm một kiếp, có phải là vì ngài không?
Có phải kiếp trước ngài đã làm gì đó, cho nên ta mới có cơ hội sống lại lần nữa?
Hắn lặng lẽ nhìn cô nương trong lòng, không biết nàng đang xuyên thấu qua hắn để thấy điều gì?
Tại sao tiểu nương nương của hắn lại đau thương như vậy?
Nỗi đau thương làm hắn cảm thấy đau lòng, còn khiến hắn nghi ngờ những sắp đặt của mình trước đây đối với Nguyệt Nương liệu có quá tàn nhẫn không.
Hắn thở dài một tiếng, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực: “Đừng như vậy…”
Minh Lan Nhược dùng đôi tay trắng nõn của mình nâng cằm hắn, đột nhiên nói: “Ta yêu ngài…”
Hắn sửng sốt, ánh mắt thâm trầm, ôm mạnh eo nhỏ của nàng, khàn giọng nói: “Nhược Nhược…”
Có phải những tình cảm chưa kịp nói ra của Nguyệt Nương và Quan Vân thiếu tướng đã làm cho nàng khổ sở như vậy không?
Nàng lại giữ chặt gáy hắn, kéo hắn xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên và sâu thẳm của hắn, nàng ngẩng đầu và hôn sâu vào môi hắn.
Nàng áp sát vào môi hắn, thì thầm: “Tình thâm bất thọ, bên nhau khó được… Những năm tháng còn lại, chỉ mong được sớm tối bên nhau, mãi mãi…”
May mắn, nàng còn có cơ hội nói ra những lời này!
May mắn vô cùng, đời này chính là kiếp trước và kiếp sau của chúng ta!
Không hỏi quá khứ, không hỏi tương lai, chỉ nguyện yêu nhau trong hiện tại, bù đắp cho những bỏ lỡ và tiếc nuối ở kiếp trước.
…
Trong thành nổi lửa, ngay cả tiểu lâu ở thành Bắc cũng bốc cháy dữ dội.
Trong ánh lửa, có tiếng đánh nhau không ngừng vang lên.
“Cẩn thận, không thể để gian tế chạy thoát!”
“Không được tha cho bọn họ!”
“A a a…”
Cố Bích Quân lạnh nhạt ngồi ở trên xe lăn, nhìn người của mình vây quanh tiểu lâu, chiến đấu với người bên trong.
Nhưng không lâu sau, nàng ta nghe thấy những tiếng gào thét thảm thiết.
Sau đó nhìn thấy đội trưởng đội cận vệ chật vật che lại bả vai bị thương đến bẩm báo: “Đại tiểu thư, có hai người chạy thoát, thị vệ còn lại hoặc là đầu hàng, hoặc là bị chúng ta giết trong lúc phản kháng!”
Cố Bích Quân nhướng mày: “Hai người nào chạy thoát? Có Tiểu Kiều và Đại Kiều không?”
Đội trưởng đội cận vệ chần chờ một chút, lắc đầu: “Chạy thoát là hai người khác, nghe nói có quan hệ tốt với Đại Kiều và Tiểu Kiều.”
Mặt Cố Bích Quân biến sắc, âm trầm nói: “Lý Phong, lập tức đi kiểm tra những tên thị vệ trong tiểu lâu có Đại Kiều và Tiểu Kiều không!”
Đường thúc phụ đã báo tin cho nàng ta, nghi ngờ Đại Kiều và Tiểu Kiều có vấn đề, rất có thể là người của Đông Xưởng cải trang ẩn nấp bên cạnh lão ta.
Lão ta đã yêu cầu nàng ta bắt những người đó trước khi trời tối.
Nàng ta biết Đường thúc phụ nhất định đang che giấu thứ gì đó nhưng không sao cả.
Nàng ta hưng phấn đến mức không ăn cơn chiều cùng mẫu thân.
Vừa nghe Tiểu Kiều có vấn đề, nàng ta biết cơ hội của mình đã tới, đã có thể bắt lấy Tiểu Kiều cho hả giận, cũng có thể làm phụ thân kiến thức bản lĩnh của nàng ta!
Nhưng tình hình bắt giữ hôm nay có vẻ không được tốt lắm!
Đúng là như thế, mười lăm phút sau, Lý Phong trông rất khó coi trở lại bẩm báo với Cố Bích Quân: “Đại tiểu thư, trong nhóm thị vệ không có Đại Kiều và Tiểu Kiều.”
Cố Bích Quân cau mày, đang muốn hạ lệnh lục soát toàn thành.
Đúng lúc này thấy có người vội vàng đến, mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống đất bẩm báo với Cố Bích Quân: “Đại tiểu thư, không tốt! Đại đương gia, Nguyệt phu nhân, Đường Tri Phủ và Nhị thiếu gia… Bọn họ đã gặp chuyện không may!”
“Cái gì?” Cố Bích Quân không dám tin tưởng nhìn người quỳ trước mặt.
Trong giây lát, nàng ta không hiểu những lời đối phương nói có ý gì: “Bọn họ xảy ra chuyện gì?”
Cái gì gọi là mẫu thân, phụ thân, nhị đệ và Đường thúc phụ của nàng ta đã xảy ra chuyện?
Nhưng nhìn biểu cảm người tới báo tin, trong lòng nàng ta sinh ra dự cảm xấu.
Người nọ là thị vệ bên cạnh phụ thân, hắn ta khóc lóc ngã xuống đất: “Trong sân của phu nhân đột nhiên nổi lửa lớn, Đại đương gia, Nguyệt phu nhân, nhị thiếu và Đường Tri Phủ đều chết ở bên trong ngọn lửa.”
Cố Bích Quân cảm thấy trước mắt tối sầm, không dám tin nhìn người trước mặt, nàng ta cắn răng: “Không, sao có thể! Ta không tin, dẫn ta qua ngay!”
Trên một cây lớn cách đó không xa, Cảnh Minh và Trần Ninh lạnh lùng nhìn Cố Bích Quân được một đám người vây quanh vội vã trở lại thành.
“Thiên Tuế Gia nói đúng, tên họ Đường kia nhất định sẽ đối phó với chúng ta vào đêm nay!” Cảnh Minh cười lạnh một tiếng.
Trần Ninh nhíu mày: “Nhưng tại sao vị Gia kia lại biết họ Đường sẽ ra tay vào đêm nay?”
Bọn họ cũng biết ý đồ của họ Đường to béo kia.
Đơn giản là lợi dụng cuộc chiến giữa họ và Cố đại đương gia, trong khi bản thân ngồi thu lợi ích ở phía sau.
Nhưng tại sao Thiên Tuế Gia lại có thể đoán chính xác thời điểm ra tay như vậy?
Cảnh Minh im lặng một lúc, đó là bởi vì Thiên Tuế Gia đi tìm Nguyệt phu nhân.
Chỉ sợ đêm nay Nguyệt phu nhân thản nhiên chịu chết, còn bày ra Hồng Môn Yến gọi Cố đại đương gia, Đường Tri Phủ, Cố Nhị và Cố Bích Quân đến tiểu lâu để một lưới bắt hết, chủ ý này cũng là Thiên Tuế Gia nghĩ ra.
Nhưng có một điều vị Gia kia không có dự đoán được chính là Đường Tri Phủ cũng không dùng người mình, mà để Cố Bích Quân ra tay thay lão ta.
Cố Bích Quân vì tham công và muốn bắt được Đại tiểu thư, không tham dự Hồng Môn Yến của Nguyệt phu nhân nên tránh được một kiếp.
Thiên Tuế Gia đã nói việc này cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại không muốn nói cho Trần Ninh, người này vốn dĩ đã có thành kiến với Thiên Tuế Gia.
Nếu để Trần Ninh biết không chừng lại còn cảm thấy Thiên Tuế Gia lạnh lùng khốc vô tình, chạy tới nói xấu vị Gia kia với người Xích Huyết tổng bộ thì không tốt.
Dù sao Nguyệt Nương cũng là một trong những thủ lĩnh Xích Huyết ở nơi này.
Còn Thiên Tuế Gia tốt hay xấu, chỉ có Đại tiểu thư mới có tư cách phán xét và quyết định.
Nàng ấy lười biếng xua tay: “Quan tâm lão ta làm gì, chúng ta đi tìm Đại tiểu thư và Thiên Tuế Gia thôi, có lẽ đêm nay không chỉ như vậy đâu!”
Chẳng những sẽ không ngừng nghỉ, có thể trong hai ngày tới sẽ là thời điểm quan trọng để đánh chiếm Cố Gia Trại!
…
Khi Cố Bích Quân đuổi tới sân Nguyệt phu nhân ở trong thành, nhìn thấy ngọn lửa trước mặt bùng cháy dữ dội, toàn bộ khuôn mặt nàng ta bị ánh lửa chiếu sáng trắng bệch.
“Nương! Phụ thân! Nhị đệ!”
Nàng ta vội đứng dậy khỏi xe lăn, lảo đảo vài bước, cả người run rẩy đau đớn hét to.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất