Cố Đại cũng vội từ trên thành lâu chạy tới, hắn ta điên cuồng muốn lao vào ngọn lửa!
“Dập lửa! Dập lửa! Tại sao lại như vậy, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, còn không nhanh dập lửa đi!”
Mọi người tiến lên giữ chặt hắn ta, khuyên hắn ta kìm lại đau thương, có người bên cạnh Cố đại gia nói cho bọn họ “Chân tướng”.
Đường Tri Phủ mơ ước phu nhân, có ý đồ đêm nay lừa phu nhân đi nhưng phu nhân lại nói chuyện này cho Đại đương gia, âm mưu của Đường Tri Phủ bị bại lộ và bị bắt.
Việc này liên quan đến phu nhân, Cố đại đương gia đuổi mọi người đi hết, kết quả không biết Đường Tri Phủ đã làm gì mà tiểu lâu thế nhưng lại đột nhiên nổi lửa.
“Vì thế… Bọn họ đã chết trong lửa lớn, họ Đường quá độc ác!”
Cố Bích Quân nghe xong cảm thấy chóng mặt, mắt nhòe đi vì ánh lửa đỏ rực. Nàng ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
Tất cả những gì xảy ra đêm nay quá khác thường và không hợp lý! Không đơn giản là sự trùng hợp!
Khi nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa thành có tiếng ầm ầm như thể hàng vạn quân đang lao nhanh đến.
Lính gác trên thành bắt đầu thổi kèn nhanh chóng kêu gọi: “Dạ tập! Dạ tập! Địch nhân dạ tập!”
Ánh mắt Cố Bích Quân sắc bén, biết rằng cái chết của mẫu thân, phụ thân và đệ đệ không phải là trùng hợp. Đây chắc chắn là âm mưu của Tần Vương và Minh Phi!
Nếu không thì sao đại quân triều đình lại biết chính xác đêm nay trong thành sẽ hỗn loạn? Làm sao biết được họ mất trụ cột tinh thần là phụ thân!
Nàng ta thu lại sự đau thương, quay sang nhìn Cố Đại, lạnh lùng ra lệnh: “Đại ca, dẫn người đi phòng thủ thành ngay. Phụ thân đã mất, chúng ta chính là trụ cột của Cố Gia Trại!”
Cố Đại như rơi vào trong đau khổ, không nghe thấy cái gì cả, phẫn nộ đá đánh về phía người bên cạnh: “Đi, đám phế vật các ngươi đang làm gì, đi cứu mấy người họ đi!”
Trước mười bảy tuổi hắn ta cũng chỉ là một thằng nhóc nông thôn, mười mấy tuổi mới gặp phụ thân của mình, lòng tràn đầy sùng bái đối với Cố Đại đương gia uy phong lẫm liệt. Hắn ta gần như là người phụ thân nói gì nghe nấy.
Giờ phút này, vị phụ thân mãi mãi không bao giờ ngã xuống vậy mà lật thuyền trong mương, chết trong sân nho nhỏ này, hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận.
Cố Bích Quân không thể nhịn được nữa, vịn tay tỳ nữ của mình đứng lên, tiến tới tát vào mặt hắn ta một cái: “Đại ca, huynh tỉnh táo một chút, phụ thân đã không còn, chúng ta phải bảo vệ tòa thành này, chúng ta không thể để phụ thân chết cũng không nhắm mắt và thất vọng!”
Cố Đại bị một cái tát này tát phát đau, hắn ta giật mình một cái bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Hắn ta đỏ mắt lau lung tung nước mắt trên mặt, cắn răng nhìn Cố Bích Quân: “Đại muội nói đúng! Ta đi đây!”
Dứt lời, hắn ta cầm lấy đao của mình từ trong tay người hầu, xoay người lên ngựa vung roi phóng ngựa về phía tòa thành kia!
Cố Bích Quân hít sâu một hơi, cũng lau mặt, lạnh lùng nói: “Đi báo cho Nhị đương gia, Tam đương gia và các vị thúc bá, bảo bọn họ đến Nghị Sự đường ngay, phụ thân mất rồi, sơn trại của chúng ta phải định ra ai là người nắm quyền ngay!”
Cố Văn Uyên là người thừa kế nội bộ của phụ thân nàng ta nhưng đã chết cùng phụ thân trong lửa lớn, mặc dù khiến nàng ta rất bi thương.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng ta ý thức được ngay… Cơ hội của mình tới rồi!
Nàng ta là trưởng nữ của Cố Đại đương gia, đầu óc và thủ đoạn, rất được các thúc bá tán thành ở trong Cố Gia Trại.
Nếu như nàng ta không phải nữ nhi, vốn không tới phiên Cố Nhị trở thành người thừa kế.
Về phần Cố Đại, hắn ta cũng chỉ là tên võ phu mà thôi, vốn không có tư cách tranh gì với nàng ta.
Người bên cạnh Cố Bích Quân vội vàng đồng loạt nói: “Vâng!”
Sau đó, dựa theo yêu cầu mà đẩy nàng ta tới Nghị Sự đường.
Cố Bích Quân cài một cây trâm có đóa hoa trắng bên búi tóc của mình, lạnh lùng nở nụ cười.
Hôm nay, chỉ cần nàng ta có thể thuyết phục những thúc bá kia, như vậy… Nàng ta sẽ có cơ hội trở thành người thừa kế chân chính của sơn trại!
Mấy năm nay, nàng ta dùng đủ mọi loại thủ đoạn, lôi kéo không ít những trưởng bối ở trong sơn trại!
Lôi kéo không được, trong tay nàng ta còn nắm nhược điểm của bọn họ, cũng không lo đối phương không nghe lời!
Xa xa dưới một chỗ tối bí mật, Minh Lan Nhược nhìn Cố Bích Quân bị vây quanh rời đi, nàng nhẹ giọng hỏi Kiều Viêm: “Nghĩ cách dặn dò Thượng Quan Hoành Nghiệp giữ gìn thực lực của hắn ta, hiện tại chỉ làm nghi binh, đừng quá vội vàng, chờ tín hiệu của ta.”
Có lẽ Vệ Dã đã bắt đầu phái người đi chuẩn bị mở cửa thành nhưng hiện tại còn cần ít thời gian chuẩn bị.
Kiều Viêm vừa phủ thêm áo choàng cho nàng vừa nói: “Được.”
Sau đó, hắn mặc áo choàng của mình, nhìn về phía Minh Lan Nhược dịu dàng nói: “Lát nữa bọn Cảnh Minh sẽ tới, ta cũng có việc phải làm, người phải cẩn thận.”
Minh Lan Nhược gật đầu, nhìn hắn, giữa mày nhíu lại: “Kiều Viêm phải đi, Đốc chủ đại nhân phải trở về, phải không?”
Kiều Viêm nhìn người trước mặt, trong mắt có ý cười: “Tiểu nương nương luyến tiếc Kiều Viêm sao? Nhưng kẻ người vừa hôn là Đốc chủ, không phải Kiều Viêm.”
Lúc nàng hôn hắn rất dùng sức, hôn đến mức đầu lưỡi của hắn có hơi đau, tuy hắn không biết vì sao tâm trạng của nàng bị dao động lớn như vậy.
Nhưng lúc nàng hôn hắn, lại gọi là Thương Kiều.
Minh Lan Nhược nhìn hắn nói chuyện, giống như nói người khác vậy.
Nàng khẽ nhếch khóe mắt, nhìn hắn nói với vẻ đương nhiên: “Không giống, ta tham lam, trái ôm phải ấp, muốn hết, huống chi Kiều Viêm tốt như vậy, dịu dàng nghe lời còn trung thành nữa, ta làm sao bỏ được, ngươi cứ phải đi như vậy, ta làm sao bỏ được.”
Kiều Viêm bị nàng nhìn như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Biết rõ lần khích lệ này của nàng có mục đích khác nhưng nàng nói chân thành lại hợp tình hợp lí như vậy… Ngược lại khiến hắn nóng lòng.
“Tiểu nương nương có hơi bá đạo.” Hắn mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, trong giọng nói mang theo ý nuông chiều.
Không ngoài thói quen tuân theo thân phận sau khi dịch dung của hắn, thân phận thị vệ này tiện cho việc nàng thao túng hắn.
Minh Lan Nhược hừ nhẹ, buông lỏng tay ra: “Quên đi, ngươi đi đi.”
Tuy rằng tiếc nuối nhưng sau khi có thể, nàng sẽ nghĩ cách bảo hắn làm hình tượng Kiều Viêm để ở bên mình là được.
Kiều Viêm cười khẽ một tiếng, hắn bỗng nhiên vươn tay kéo ít tóc dài của nàng lên, dịu dàng lại khiêm tốn hôn lên tóc của nàng: “Kiều Viêm nguyện vì tiểu nương nương cống hiến sức lực, sẽ dốc hết toàn lực, hôm nay hoàn thành nhiệm vụ trước, ngày sau sẽ vì tiểu nương nương cúc cung tận tụy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất