Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều rũ mắt phượng xuống, lông mi dài đổ bóng nhợt nhạt trên mặt hắn, hắn bình tĩnh và nhẫn nhịn, nhẹ giọng nói.
Minh Lan Nhược thấy hắn như vậy thì không nhịn được ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận ôn tồn nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, ngài chờ.”
Trong nhà phụ thân không tiếp nhận hắn, còn có một chính thất… Tần Vương Thượng Quan Hoành Nghiệp mang danh phận trên hắn.
Nàng thật đúng là không nghĩ tới, Cảnh Minh nói Thương Kiều chỉ có thể làm ngoại thất, bị nàng ấy nói trúng rồi… Aiz!
Nhưng nàng hiện tại thật sự không có cách nào cho hắn một danh phận, chỉ có thể để cho hắn không danh không phận làm ngoại thất của nàng trước.
Thương Kiều nhìn nàng, thấp giọng nói: “Đêm nay, có thể hầu hạ tiểu nương nương tắm rửa không?”
Nói xong, hắn cầm tay nàng, đầu ngón tay chậm rãi cào nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Minh Lan Nhược cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngáy và tê dại, eo cũng hơi mềm nhũn, bỗng nhiên nhớ tới những lời cợt nhả hắn nói vào tối hôm hôn lên lòng bàn tay mình…
Nàng khẽ run lên, đỏ mặt, chần chờ: “Chuyện này…”
Nàng mới tịnh dưỡng cả đêm, eo còn đau nhức.
Thương Kiều mỉm cười, nhàn nhạt rút ống tay áo về: “Quên đi, là ta yêu cầu quá nhiều, tiểu nương nương tự đi làm bạn với Quốc Công gia, hoặc là Tần Vương điện hạ cũng được.”
Minh Lan Nhược đành phải bất đắc dĩ kéo ống tay áo hắn: “Ngài biết ta không có ý đó, được được, nghe theo ngài, đúng lúc đêm nay muốn thương lượng chuyện hồi kinh.”
Lúc này Thương Kiều mới mỉm cười: “Nàng đã ăn sáng chưa?”
Hắn lớn lên rất đẹp, cười dưới ánh mặt trời này, tóc đen nhẹ bay, màu da như ngọc, mắt phượng vàng óng, cả như giống như Bạch Ngọc.
Công tử như ngọc, lang diễm độc tuyệt, cũng chỉ thế này thôi.
Minh Lan Nhược thấy hơi giật mình, cũng cười nói: “Ta ăn rồi, Đốc chủ ăn chưa?”
Quên đi, nam nhân của mình, cưng chiều một chút thì cưng chiều một chút.
Huống chi hắn không danh không phận đi theo nàng, còn giương mắt nhìn nàng xuất giá theo người khác, cũng không dễ dàng.
Tiểu Tề Tử vừa quét dọn vừa khó nhịn run rẩy…
Chậc chậc, không uổng công chủ tử gia hầu hạ trong cung hơn hai mươi năm, kỹ năng cung đấu của sủng phi thật sự không ai bằng, còn không chịu thừa nhận hắn là gian phi.
Rõ ràng mình chiếm tiện nghi lớn như vậy, tiểu nương nương cũng sinh thiếu gia Tiểu Hi cho hắn, bị nhốt năm năm vô ích.
Hiện tại, cũng bởi vì hắn không có cái gọi là danh phận, người đáng thương lại trở thành chủ tử gia.
Sao Minh Phi nương nương lại không nhìn thấu bộ mặt dối trá này của gia chứ? Còn cưng chiều gia!
Thật ra ấy mà…
Minh Lan Nhược cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì, bản thân nàng chính là nữ nhân.
Nhưng, lời này làm sao nói được đây?
Loại kỹ năng “kỹ nữ” này nếu như người khác dùng để đối phó với mình, đương nhiên rất khó chịu nhưng nếu như mục đích của người đó là để quyến rũ ngươi.
Vậy thì là một chuyện khác.
Đặc biệt là vị gia này dung mạo tuấn mỹ, hắn còn đẹp mà tự biết mình đẹp, phát huy kỹ năng này một cách tự nhiên, làm ít công nhiều.
Minh Lan Nhược vậy mới biết vì sao nam nhân lại thích nữ nhân trông như “kỹ nữ”, trong trường hợp không trở ngại lợi ích của bản thân.
Điều này… đúng thật là rất thích thú.
Một tiểu thái giám chăn đơn gối chiếc như Tiểu Tề Tử, làm sao hiểu được những cách thức ái muội cấu kết làm bậy ở đây.
Minh Lan Nhược tinh mắt nhìn thấy người hầu bên cạnh Thương Kiều xách một cái rổ, có chút mùi thơm thoang thoảng.
Nàng biết ngay đó là hắn chuẩn bị cho nàng nên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lên cười: “Chắc chắn gia vẫn chưa ăn, mới tỉnh đúng không, ngủ có ngon không?”
Thương Kiều nhớ tới nửa chiếc váy đang giấu trong vạt áo mình, lại có hơi mất tự nhiên khẽ “Ừ” nhẹ một tiếng: “Ừ.”
Minh Lan Nhược nhìn điệu bộ không được tự nhiên của hắn, trong lòng buồn cười, người này thật đúng là rất kỳ lạ.
Lúc nên ngượng ngùng thì hắn lại tàn nhẫn càn rỡ giống như tay chơi lão luyện quanh năm đắm chìm trong những nơi phong nguyệt.
Vô sự tự thông.
Vậy mà bình thường chỉ vài ý tứ ôn tồn tự nhiên nhất giữa những đôi tình nhân này đã có thể khiến tai hắn đỏ lên.
Nhưng mà…
Thẹn thùng tốt mà, nàng thích điệu bộ này của hắn, dù sao cũng tốt hơn điệu bộ khiến cho lòng người run rẩy tay chân mềm nhũn khi hắn chơi đùa người ta.
Nàng nghiêng đầu, vươn tay ôm lấy eo hắn, nói với giọng dịu dàng lười biếng: “Vừa khéo ta cũng muốn ăn điểm tâm rồi, hay là ăn cùng gia nhé?”
Nàng cũng lười kiêng dè người trong viện, dù sao cũng là người của Thương Kiều, cũng không dám nhiều lời.
“Ừ.” Thương Kiều lại hơi cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, bị nàng ôm như vậy quay về phòng.
Bản thân hắn cũng không phát hiện ra mình là người bị ôm.
Tiểu Tề Tử ở bên cạnh cầm chổi vừa quét vừa nói thầm.
Nhìn xem, lại đến nữa rồi, nghĩa phụ còn không cho người khác nói.
Cái bộ dạng đấy của hắn, có gì khác biệt so với Xuân Chiêu Nghi dẫn theo cung nhân, cầm điểm tâm nghênh đón bệ hạ ở trong cung?
Còn biết cáo trạng với bệ hạ kể lể những ấm ức khi mình không được Hoàng hậu và Thái hậu chào đón.
Bệ hạ ôm Xuân Chiêu Nghi vào trong viện, không phải Xuân Chiêu Nghi cũng mang cái tư thái rõ ràng trong lòng rất thích nhưng vừa e thẹn lại cẩn thận này sao?
Chậc, nam nhân ấy mà!
Một đại thái giám bình thường, tại sao sau khi làm nam nhân lại bắt đầu khẩu thị tâm phi rồi.
Làm hại tiểu thái giám đáng thương như hắn ta trời nóng còn phải ra ngoài quét mạng nhện… cũng may trong núi không nóng lắm.

Ads
';
Advertisement