Minh Lan Nhược - FULL

Ngày thứ hai, đến lượt Minh Lan Nhược dậy muộn.
Có điều tối hôm qua dưới thủ đoạn kinh hoàng đáng sợ của nàng, Thương Kiều chỉ mới thân cận với nàng một lần là không thể không thành thật hành quân lặng lẽ.
Tuy cũng dày vò nửa đêm nhưng đã “ngoan ngoãn” hơn nhiều so với đêm hắn vừa khai mặn.
Dù gì, Minh thần y đã nói rồi, vốn dĩ nên nghỉ ngơi lấy lại sức thật tốt, mới có thể khiến một gốc mầm non lớn lên thành đại thụ che trời.
Thế nhưng chỉ vì một lần ngoài ý muốn mà không thể không đốt cháy giai đoạn.
Tuy cây đã lớn lên rồi nhưng gốc rễ không ổn định, chắc chắn vẫn phải cần từ từ tưới nước bón phân, dùng nhiều thuốc, củng cố thật tốt.
Nếu không thì, hắn lúc nào cũng giống như cầm cưa ấy, đốn gỗ tới lui, cái cây mới đi theo này không chịu nổi.
Lỡ như gãy mất thì phải làm sao mới được đây?
Cho dù nàng là thần y cũng không cứu được “cái cây” đã bị chặt gãy, không phải sao?
Thương Kiều nghe xong, tuy cảm thấy nha đầu này đang nói nhảm nhưng…
Vị tiểu nương nương này của hắn nói không hề sai một chút nào, nàng là đại phu, nắm giữ thân thể của hắn.
Chỉ cần một ngày không về kinh, đại phu có thể dùng ở bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình nàng.
Vì vậy, ừ, hắn nhịn!
Đời này của hắn, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xúc động tùy hứng, còn có thể không kìm được một lúc này sao?
Vì thế, Thương Kiều cũng mỉm cười đồng ý, buông lỏng bàn tay chuẩn bị mở ra thêm hai độ, ôm nàng đứng đắn đi tắm rửa.
Không vội, thời gian còn dài, chắc chắn sẽ có lúc nàng cam tâm tình nguyện để hắn tận hứng.

Buổi tối hôm đó, quân sư Tống Đường dẫn theo Vệ Hải, Hồng tỷ và những người trong Xích Huyết quân lưu lạc ở Đông Bắc Cương âm thầm đến Cố gia trại.
Một mặt bọn họ âm thầm tiếp ứng những vật tư giấu vào trong địa đạo kia, một mặt đến gặp mặt Minh Quốc công Minh Nguyên Lãng.
Trong hai năm khi Tiêu soái và các tướng quân Tiêu gia vừa bại vong nhưng Tiêu Quan Âm vẫn còn sống kia, bọn họ vẫn có liên lạc.
Đến sau này, sau khi Minh đế diệt cả nhà Tiêu gia, ngay cả phụ nữ trẻ em, Tiêu Quan Âm cũng chết, Xích Huyết quân ở Đông Bắc nội loạn.
Bọn họ đã mất liên lạc, bây giờ gặp lại cũng là một phen nước mắt lưng tròng, thổn thức không thôi.
Nhưng một đám thành viên trẻ tuổi trong thế hệ mới của Xích Huyết quân như Trần Ninh, Vệ Dã, Cảnh Minh lại ổn trọng hơn một chút.
Nhìn các trưởng bối thất thố, bọn họ cũng tự dẫn người dâng trà nước, sau khi bẩm báo chuyện cần báo cáo xong là lui ra ngoài.
Cảnh Minh nhìn bộ dạng lạnh lùng của Trần Ninh, nàng ấy chần chừ một lúc, vẫn không tiến lên tự làm mất mặt.
Mãi đến khi…
Nàng ấy trở về phòng, nhìn thấy cuộn chăn màn trong phòng chỉ còn lại phần của một mình nàng ấy.
Nàng ấy mới ngây người một lúc lâu, bất tri bất giác nghĩ, có lẽ Trần Ninh thật sự không có ý định trở thành huynh đệ với nàng ấy nữa rồi.
Trong lòng nàng ấy đột nhiên trở nên trống rỗng.
Một cảm xúc phiền một lan tràn ở trong lòng.
Hắn ta ghét nàng ấy như vậy sao? Nàng ấy không hiểu ngồi xổm trên giường nửa ngày, trong lòng chỉ cảm thấy không thoải mái.
Cái loại cảm giác mất mát này, khiến cho nàng ấy bắt đầu nhìn kỹ lại nội tâm của mình.
“Trần Ninh tốt lắm, dáng người cũng tốt, trông cũng đẹp mắt, ngủ cũng rất sảng khoái, đầu óc lại càng tốt, ngoại trừ nhỏ nhen thì cũng không có khuyết điểm gì, ta thích hắn ta…”
Nàng nhẹ giọng nỉ non, nỉ non… nỉ non một lúc.
Có phải ta thích Trần Ninh, hơn nữa còn giống như đại tiểu thư đối với Đốc chủ, thích đến mức yêu luôn hắn rồi mà bản thân vẫn không tự biết không?
Cảnh Minh nghĩ, đao và Trần Ninh, nàng ấy yêu thích ai hơn đây?
Nàng ấy gãi đầu, vậy thì ta vẫn thích đao hơn một chút, nếu như còn có một bộ đao pháp tốt hơn vậy thì càng tốt.
Vì vậy, nàng ấy vẫn chưa yêu Trần Ninh, cho dù yêu Trần Ninh, nàng ấy cũng sẽ không từ bỏ đao và võ học.
Cảnh Minh sờ soạng cây đao trong tay, đột nhiên phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Vì sao nàng ấy lại rối rắm như vậy chứ? Vì sao lại phải rối rắm vì loại chuyện yêu hay không yêu này chứ?
Nếu như hắn ta đồng ý cho nàng ấy thích, cho nàng ấy ngủ thì sẽ đến tìm nàng ấy.
Nếu như hắn ta thật sự không thích, vậy thì thôi đi, đại tiểu thư đã nói rồi, miễn cưỡng là không có hạnh phúc đâu.
Cần gì phải lo lắng không đâu?
Vì thế, Cảnh Minh nghĩ thông suốt rồi, vui vẻ thổi đèn, ôm chăn, đặt đầu xuống là ngủ.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng ngáy nhỏ.
Trên cây đại thụ cách đó không xa ngoài cửa sổ, một bóng người ẩn giấu thân hình, nhìn nữ nhân ngủ bê tha bên trong, hắn ta yên lặng bóp nát chuôi kiếm trong tay.
Hắn ta lặng lẽ rời khỏi tiểu lâu, trở về phòng mới của mình.
Trần Ninh trầm mặc nhìn mái hiên, ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh như móc câu, bóng cây lắc lư.
Vì sao, trên đời này lại có kiểu nữ nhân như Cảnh Minh?
Không tim không phổi, hay lại là sống quá thông suốt?
Nếu như hắn ta coi thành một lần diễm ngộ ngoài ý muốn như những người khác, lờ Cảnh Minh đi, đại khái nàng ấy cũng sẽ không quan tâm đâu nhỉ.
Trần Ninh lạnh lùng nhếch môi cười.
Nhưng vì sao?
Thiên hạ này, còn chưa có ai có thể chiếm được tiện nghi của Trần thiếu thống lĩnh hắn ta, người mà đến cả chiếc lá cũng chưa dính được vào người mà đã đi rồi.

Ads
';
Advertisement