Minh Lan Nhược - FULL

Ba ngày sau
Những thứ nên vận chuyển đã âm thầm vận chuyển đi hết rồi, tất cả mọi người đồng loạt xuống núi, lại bước vào phủ đệ của tri phủ thành Hắc Liêu một lần nữa.
Có một nhân vật hiểu biết như Minh Nguyên Lãng ở đây, làm theo chỉ thị của ông ấy. Đám tâm phúc trước kia của Đường tri phủ, nên vào ngục thì vào ngục, nên phán quyết thì phán quyết.
Những quan viên nên đề bạt lên để bổ sung cũng lần lượt được bổ sung vào chỗ trống, để đảm bảo quan phủ có thể vận hành và chấp chính bình thường.
Trong nhóm người này, còn có không ít người là người trong Xích Huyết quân lưu lạc ở Đông Bắc.
Dù sao, lúc trước Cố đại tướng quân đưa Đường tham tướng vào quan phủ, làm từ tầng thấp nhất lên, mãi đến khi một bước lên mây, chế tạo toàn bộ quan trường thành Hắc Liêu, ngay cả Đông Bắc Cương thành thiên hạ của lão ta, biện pháp này còn là do quân sư Tống Đường đưa ra chủ ý.
Chỉ có điều lúc đầu Tống Đường không ngờ rằng Cố đại tướng quân lại có tâm tư làm phản từ sớm như thế.
Nhưng biện pháp này rất hữu dụng, một khi những người này bước vào cơ cấu của triều đình là có thể cung cấp tình báo, che chở cho người của mình.
Vì vậy cho dù sau này phản bội Cố gia trại, Tống Đường cũng vẫn không ngừng đưa người của mình vào quan trường Đông Bắc Cương, để bọn họ ẩn náu ở trong đó.
Nhưng đám người Đường tri phủ nắm giữ quan trường Đông Bắc Cương, cũng đề phòng có người noi theo chiêu này, trong những người Tống Đường đưa vào, nhiều năm như vậy, chỉ có người cá biệt mới có thể ngồi được vào chức vị quan trọng trong quan phủ.
Đến nay người giữ chức quan cao nhất cũng chẳng qua chỉ là một Đồng tri lục phẩm mà thôi, có điều còn may là quan viên tầng dưới cũng rất nhiều, ít nhiều cũng có thể bổ sung vào chỗ trống, còn có thể thăng chức lên trên một cấp.
“Chúng ta đã nghĩ rồi, Quốc công gia cứ lấy danh nghĩ trọng thương hôn mê, không thể di chuyển, ở lại Đông Bắc Cương, tọa trấn ở Đông Bắc Cương, không biết ý của đại tiểu thư thế nào?” Tống Đường ngồi trên xe lăn, nhìn Minh Lan Nhược ngồi ở phía trên hỏi.
Ông ấy đã thay một thân áo choàng nho sinh bằng gấm màu lam mới làm, cạo râu, tuy mặt mày tang thương nhưng lại càng thêm cảm giác cơ trí.
Còn Minh Lan Nhược mặc một thân nam trang cổ tròn vô cùng khí khái, thắt lưng buộc đai ngọc, tóc dài cột trên đỉnh đầu, nàng vừa nhìn bản đồ Đông Bắc Cương trên mặt bàn vừa cầm roi trúc nhẹ nhàng chỉ xuống mặt bàn.
“Hiện nay Đông Bắc Cương đang là vùng đất hỗn loạn vô chủ, người của chúng ta vừa hay có thể nhân lúc suy yếu mà vào, phụ thân và Tống quân sư ở đây tọa trấn, phát triển Đông Bắc Cương thành địa bản của chúng ta.”
Núi trắng nước đen, nơi đây sản vật màu mỡ, nếu không vì gặp phải bão tuyết trăm năm khó gặp một lần, cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường nạn dân lưu lạc bên ngoài Sơn Hải Quan.
Bây giờ diệt trừ đi hai khối u ác tính chiếm cứ Đông Bắc Cương là Cố gia trại và Đường tri phủ, Thái tử hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với Đông Bắc Cương.
Lấy sự hiểu biết của những Xích Huyết quân vốn đang lưu lạc đối với nơi này, muốn thu toàn bộ Đông Bắc Cương vào túi dễ như trở bàn tay!
Trong những di cô Xích Huyết ở Đông Bắc Cương không thiếu lão tướng, lão binh, đến lúc đó, Xích Huyết phụ trách luyện binh, phụ thân phụ trách chính vụ ở Đông Bắc Cương.
Một khi thời cơ chín muồi, phất cờ khởi nghĩa, thiết kỵ trong vòng tám trăm dặm của đại quân ở Đông Bắc Cương có thể chỉ huy quân đội xuôi về phía nam ngay tức khắc!
“Thực ra lúc trước nhánh Xích Huyết này của chúng ta có thể trốn được đến Đông Bắc Cương, cũng là bởi vì ban đầu trong nhánh Xích Huyết này, có một nửa là binh lính Đông Bắc Cương.” Hồng tỷ hút tẩu thuốc khô, phun ra vòng khói.
Bà ta dừng lại một chút, lại nói: “Những người ở đây quanh năm săn bắn canh tác, dũng mãnh gan dạ, đã từng là một nhánh kỵ binh quan trọng xuất sắc nhất dưới trướng Tiêu soái, thế hệ Xích Huyết trẻ tuổi như Vệ Dã chính là người Đông Bắc Cương chính gốc, ở lại nơi này phát triển là thích hợp nhất.”
Mi tâm của Minh Lan Nhược hơi nhíu lại: “Minh đế trời sinh đa nghi, điều ta lo lắng là lão ta sợ phụ thân không chết, sẽ phái người âm thầm hạ độc thủ.”
Minh Nguyên Lãng thản nhiên cười một tiếng: “Vậy thì để lão ta giết, nếu như lão ta thật sự phái người đến đây, sẽ chỉ khiến tương lai chúng ta phất cờ tạo phản danh chính ngôn thuận hơn.”
Minh Lan Nhược nghe vậy là hiểu ra ngay tức khắc, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, chỉ sợ lão ta không phái người đến ám sát phụ thân thôi.”
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Nhưng điều đó bắt buộc phải có lý do hợp lý, chiếu cáo thiên hạ, liệt kê tội danh tiêu diệt thần tử.
Nhưng vì nghị kỵ trong lòng mà âm thầm tiêu diệt đại thần cứu trợ thiên tai, đại quan nhất phẩm đứng đầu văn thần, gia chủ thế gia, đây không phải hôn quân thì là gì?
Sẽ chỉ khiến cho thế gia và bách quan lạnh lòng.
Lúc này trong đầu Minh Lan Nhược đã nghĩ xong hết rồi, cho dù Minh đế không phái người đến ám sát phụ thân, nàng cũng phải làm ra một màn kịch hay.
Nàng và Minh Nguyên Lãng liếc nhìn nhau một cái, hai người nhìn nhau cười, đôi mắt cong cong, khóe môi cùng nhếch lên.
Khiến cho người bên cạnh nhìn cũng cảm thấy đây là một đôi hồ ly lớn nhỏ.
“Chỉ có điều, phía bên Tần Vương, hắn ta sẽ phối hợp sao…” Hồng tỷ có hơi do dự nói.
Tần Vương không phải là kẻ ngốc, ngược lại còn là một nhân vật lợi hại, lẽ nào hắn ta lại không muốn nhúng tay vào Đông Bắc Cương, đưa Đông Bắc Cương vào địa bàn của hắn ta sao?
Huống hồ, Tần Vương đã biết Quốc công gia chưa chết.
Minh Lan Nhược mỉm cười một cái: “Phía bên hắn ta, để ta nghĩ cách.”
Nàng nắm chắc, Tần Vương sẽ không làm khó phụ thân.
Lúc trước ở Cố gia trại nàng lãng phí một phen nước bọt với hắn ta như vậy, không phải là vì tâm sự thổ lộ với hắn ta đâu mà là vì để khiến cho hắn ta đứng về phía mình, giấu diếm bệnh tình của phụ thân cho nàng.
Nếu như chuyện đã có cách giải quyết, đám người Hồng tỷ cũng lần lượt rời đi.
Cảnh Minh bất ngờ vội vàng bước vào, đưa một lá thư nhỏ cho Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, đây là tin tức kinh thành gửi tới, vốn dĩ là nửa tháng trước đã tới rồi nhưng bởi vì chúng ta lên núi, vậy nên do người ở lại canh giữ của chúng ta lấy được.”
Lên núi Minh Lan Nhược chỉ đem theo Cảnh Minh và Trần Ninh, đám người Chu Như Cố còn lại hơn mười người ở lại canh giữ hết.

Ads
';
Advertisement