Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, không động đậy một lúc lâu, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu tinh xảo của hắn, cảm nhận sự mềm mại và hơi cứng cáp bên dưới. Nàng khẽ cười và nói: “Đốc chủ đại nhân, có ai nói với ngài rằng ngài là một tuyệt phẩm không?”
Sau đó, nàng đặt những ngón tay thon dài của mình lên ngực của tuyệt phẩm, kiên nhẫn chịu đựng quá trình hắn bôi thuốc, lòng không khỏi lơ đãng nghĩ.
Hóa ra, ác ma tàn bạo và tuyệt phẩm, chỉ khác nhau ở chỗ có mặc áo quần hay không.
Minh Lan Nhược có làn da cũng rất trắng nhưng là màu trắng sữa, mang một vẻ tươi mới và đầy sức sống, khác hẳn với sắc trắng lạnh lẽo và thiếu máu của hắn.
Thương Kiều rất mê mẩn cảm giác và sự tương phản khi tay nàng đặt trên cơ thể hắn, như loài động vật máu lạnh tự nhiên bị cuốn hút bởi tổ ấm ấm áp.
Hắn vừa cẩn thận bôi thuốc cho nàng từng chút một, vừa thờ ơ mỉm cười: “Có đấy nhưng phần lớn đều đã chết rồi.”
“Ví dụ như Cố Nhị sao?” Minh Lan Nhược bắt đầu toát mồ hôi hột trên mũi, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Thương Kiều nhướn mày, tay còn lại từ từ tháo bỏ trang phục của nàng: “Có vẻ như thuốc của tiểu nương nương không hiệu quả lắm, còn có tâm trạng nhớ đến tên đáng ghét đó. Đúng là y giả luôn phải tự thử thuốc mới biết được hiệu quả.”
Nam trang dễ cởi hơn nữ trang nhiều, tiểu nương nương mặc nam trang còn quyến rũ hơn cả khi mặc nữ trang, giống như một chàng thiếu niên xinh đẹp và tràn đầy sức sống.
Hắn thực sự thích vẻ tươi sáng và kiên cường của nàng… Nó tẩm bổ cho hắn khiến hắn mê mẩn.
Minh Lan Nhược nhắm mắt, khẽ cười, đột ngột rút cây trâm cài tóc của mình và ném sang một bên, mái tóc dài như thác nước buông xuống vai trắng mịn của nàng: “Đốc chủ, nếu còn nói nữa, phần thưởng sẽ không còn đâu.”
Thuốc do mình tự điều chế, nàng biết rõ mình đã cho thêm cái gì.
Thương Kiều say mê nhìn nàng, đưa tay cho nàng xem, nhẹ thở dài: “Nhìn này, không thể như vậy được, thuốc đã được bôi xong, tiểu nương nương cần phải thưởng phạt phân minh, mới có thể khiến người khác phục tùng.”
Hắn gập chân, lật người, dùng sức từng chút một đè nàng xuống dưới thân, nâng khuôn mặt nàng lên, tiếp nhận những tiếng rên rỉ kiềm chế của nàng vào môi, vừa tôn trọng, vừa khiêm nhường lại vừa tàn nhẫn.
“Tạ nương nương ban thưởng.”

Tại Kinh thành, Bách Thảo Đường, phòng chờ cho khách quý
Từ khi Từ Tú Dật dẫn theo nha hoàn vào phòng, nàng ta đã thấy một vị khách không mời đứng ở trong đó.
“Thái tử điện hạ?” Nàng ta sững sốt, sau đó cung kính hành lễ.
Gần đây, có phải Thái tử và nàng ta “tình cờ” gặp nhau quá thường xuyên rồi đúng không?
Ngoài những buổi tiệc thơ văn và rượu của các cô nương và công tử, ngay cả khi nàng ta đến tửu lâu và cửa hàng thư họa, thỉnh thoảng cũng thấy Thái tử.
Thái tử nhìn nữ nhân trước mặt, ôn tồn lễ độ cười một tiếng, tiến lên đỡ tay của nàng ta: “Từ tiểu thư không cần đa lễ, Cô vừa hạ triều, cải trang vi hành.”
Từ Tú Dật nhớ lại việc phụ thân mình đã ngầm đề cập rằng Thái tử phi hiện tại bị Hoàng đế chán ghét sớm muộn gì cũng sẽ bị phế truất, Thái tử đang tìm kiếm người thay thế cho vị trí Thái tử phi.
Nàng ta lùi một bước, nghiêm túc nói: “Điện hạ là Thái tử, sao tiểu nữ có thể vô lễ được?”
Phòng chờ khách quý của Bách Thảo Đường là khu vực dành riêng cho những khách hàng quan trọng chờ lấy dược liệu, nên đương nhiên là những người có địa vị đều có thể vào được.
Thái tử thấy nàng ta như vậy cũng không để tâm, vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Nghe nói Từ phu nhân bị bệnh, Từ tiểu thư thường xuyên đến tự mình chọn thuốc và mời thầy thuốc, thật là hiếu thảo.”
Từ Tú Dật bình tĩnh nói: “Thái tử điện hạ nói quá rồi, trăm việc thiện lấy hiếu làm đầu, đây là việc nên làm.”
Nói xong, nàng ta dẫn theo nha hoàn ngồi bên cạnh như một vị hòa thượng ngồi thiền.
Thái tử nhìn sườn mặt thanh thoát của nàng ta, khẽ cười mỉm, đong đưa cây quạt, không nói thêm gì.
Không thích hắn ta, không sao, nữ nhân mà hắn ta muốn, ngoại trừ Minh Lan Nhược là người ngoài ý muốn, còn lại hắn ta đều có thể đạt được.
Lý chưởng quầy dẫn theo dược đồng đi vào quý tân thất, cho vài người giao hộp gấm cho Thái tử.
“Điện hạ, đây là những thứ ngài yêu cầu: Quỷ huyết đằng, bách niên xích linh chi và thạch hộc Miêu Cương.”
Thái tử cho người hầu bên cạnh kiểm tra, xác nhận không có sai sót.
Thái tử mỉm cười: “Đưa ngân phiếu cho chưởng quầy.”
Lý chưởng quầy vội vàng nói: “Điện hạ quá khách sáo rồi, những thứ này coi như tiểu điếm tặng ngài.”
Thái tử lắc đầu: “Nhất định không được, nếu hôm nay ta không trả tiền thì khi các hoàng thân quốc thích khác đến, nếu chưởng quầy thu tiền thì sẽ đắc tội với họ, còn không thu tiền thì làm sao duy trì kinh doanh được?”
Lý chưởng quầy dường như ngẩn người ra, thấy Thái tử kiên quyết như vậy bèn mỉm cười bảo dược đồng nhận ngân phiếu: “Điện hạ đúng là người hiểu nỗi lo của bách tính nhất, không hổ danh là trữ quân của nước ta.”
Lời nịnh hót này khiến Thái tử cảm thấy rất vui vẻ.
Thân là trữ quân, tất nhiên Thái tử muốn bản thân có ‘danh tiếng tốt’, được người đời khen ngợi là “đảm đang được trách nhiệm lớn lao”, ngay cả khi đó chẳng qua là lời nịnh nọt.
Thái tử vỗ vai Lý chưởng quầy một cách thâm thúy: “Nếu đông gia nhà ngươi cũng có tầm nhìn như ngươi, Bách Thảo Đường này chắc chắn sẽ tồn tại lâu dài.”
Đáng tiếc, Minh Lan Nhược không đủ khôn ngoan.
Đợi khi hắn ta lên ngôi, Bách Thảo Đường này sẽ không còn thuộc về nàng nữa.
Lý chưởng quầy cúi đầu, che giấu sự khinh bỉ trong mắt, chỉ mỉm cười không nói gì, khiến người khác tưởng rằng ông ta đang rất kính trọng.
Thái tử sai người hầu phía sau đưa vài hộp gấm đó cho Từ Tú Dật.
“Từ cô nương, nghe nói những thứ này có ích cho bệnh tình của Từ phu nhân, Cô đã bảo chưởng quầy của Bách Thảo Đường đặt hàng từ sớm. Những thứ này dùng để chữa bệnh cho Từ phu nhân, chưởng quầy nói rằng Thạch hộc và Quỷ huyết đằng còn khó tìm hơn cả Xích linh chi đó.”
Từ Tú Dật hoàn toàn không nhìn vào những thứ đó, mặt không cảm xúc lạnh lùng nói:
“Phụ thân từ nhỏ đã dạy chúng ta rằng không có công thì không nhận lộc, những thứ này ta sẽ đặt mua từ chỗ Lý chưởng quầy, tiểu nữ và Từ gia không dám nhận ân huệ lớn như vậy!”
Nói xong, nàng ta cúi đầu hành lễ một cách cực kỳ chuẩn mực: “Xin Thái tử thu hồi ý định, đừng để Từ gia bị mang tiếng là kẻ nịnh bợ.”
Nhìn phong thái đoan trang của Từ Tú Dật, nụ cười trên mặt Thái tử cứng đờ trong một giây lát, hắn ta ngăn người hầu đang tỏ ra khó chịu ở phía sau lại.

Ads
';
Advertisement