Minh Lan Nhược - FULL

Chỉ trong chốc lát, hắn ta đã hồi phục lại hình tượng văn nhã tường ngày, hơn nữa còn mang theo chút hối lỗi: “Là Cô đã thiếu suy nghĩ rồi, chỉ vì Từ đại nhân lo lắng cho phu nhân nên đã xin nghỉ hai ngày, ta lo lắng cho trụ cột quốc gia nên mới chuẩn bị những món quà này.”
Nói xong, hắn ta bảo người hầu thu hồi lễ vật lại, tiến lên đỡ Từ Tú Dật đứng dậy.
Từ Tú Dật vội vàng lùi một bước, không để hắn ta chạm vào mình, đứng thẳng người và nghiêm chỉnh nói: “Lễ không thể bỏ.”
Thái tử thấy nàng ta cứng rắn như vậy, chỉ mỉm cười nói: “Cô còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, hắn ta dẫn theo người hầu rời khỏi quý tân thất, dược đồng của Lý chưởng quầy vội vàng theo sau, tiễn hắn ta rời đi.
Lý chưởng quầy nhìn Từ Tú Dật, áy náy nói: “Từ tiểu thư, xin lỗi, ta không ngờ rằng…”
“Không liên quan đến ngài, ta bất ngờ đến Bách Thảo Đường, không ngờ Thái tử lại biết mà chặn ta ở đây, xem ra trong nhà ta có nội gián rồi.” Từ Tú Dật khẽ cười.
Hơn nữa khi mẫu thân bệnh, phụ thân đã mời Y Chính của Ngự Y Viện đến khám, Thái tử hẳn ta đã sớm biết chuyện từ chỗ Y Chính và cố ý tìm những thứ này.
Không có chuyện gì mà tỏ ra quan tâm, chắc chắn là có mưu đồ!
Lý chưởng quầy nghiêm túc nói với Từ Tú Dật: “Xin ngài yên tâm, những thứ ngài cần, ta sẽ sớm chuẩn bị cho ngài.”
Ông ta không biết Từ Tú Dật cần những thứ này, nếu không đã không giao cho Thái tử.
Vị này là khách quý của đông gia, quan trọng hơn Thái tử nhiều.
Từ Tú Dật thở dài, mỉm cười: “Không sao, sức khỏe mẫu thân ta vẫn luôn không tốt, chẳng qua hai ngày nay trời vào hè, bệnh lại tái phát, khi nào đồ đến, chưởng quầy cứ báo ta là được.”
Trong lúc Minh tỷ tỷ đối phó với Đức Huệ huyện chúa và Đại trưởng công chúa thì phụ thân đã âm thầm ra tay tương trợ, vì vậy Minh tỷ tỷ từng tặng phụ thân một lệnh bài ngà voi của Bách Thảo Đường.
Với lệnh bài này, bọn họ có thể đến Bách Thảo Đường mời đại phu và lấy thuốc mà không cần trả tiền, thế nên họ cần gì phải nhận sự giúp đỡ của Thái tử?
Lý chưởng quầy gật đầu, dặn người trông coi cửa cẩn thận, rồi lấy từ trong tay áo một ống tre nhỏ được niêm phong kín, đưa cho Từ Tú Dật.
“Đây là mật thư đông gia gửi từ Đông Bắc Cương về, mời Từ tiểu thư tự mình mở ra xem.”
Từ Tú Dật vội vàng dùng hộp lửa mà chưởng quầy chuẩn bị để đốt nến niêm phong ống tre, lấy thư từ bên trong ra.
Sau khi đọc xong, nàng ta không kìm được niềm vui: “Minh tỷ tỷ sắp trở về từ Đông Bắc Cương rồi!”
Lý chưởng quầy cũng mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Ông ta cũng nhận được thư tay bí mật từ nữ đông gia, nội dung mỗi bức mật thư dành cho họ khác nhau nhưng tất cả cùng nhắc đến việc nàng sắp trở về kinh thành rồi.
Từ Tú Dật cẩn thận đọc đi đọc lại những điều được dặn dò trong thư, sau đó đốt thư.
Nàng ta cần tìm cách liên hệ với Thái tử phi, để thông báo cho đối phương về kế hoạch tiếp theo của Minh tỷ tỷ.
Ở bên kia, Thượng Quan Vũ dẫn theo người hầu rời khỏi Bách Thảo Đường.
Người hầu không kìm được nói nhỏ: “Điện hạ, mặc dù Đại tiểu thư của Từ gia có tiếng là hiền đức nhưng lại cũng nổi tiếng là người cứng nhắc và vô vị. Ngài thấy vừa rồi nàng ta cứ nhắc đến quy củ mãi. Ngài thực sự muốn lấy một người như vậy làm Thái tử phi sao?”
Mọi người ai cũng biết rằng Thái tử phi hiện tại sớm muộn gì cũng bị phế truất.
Mặc dù Đại tiểu thư của Từ gia tuy cũng được coi là ưu tú nhưng bàn về nhan sắc, nếu so với vị tiểu cô nãi nãi Minh gia kia, người hiện tại là Minh phi nương nương thì thật sự không bằng.
Xét về tài năng, nàng ta cũng không thể so sánh với Thái tử phi hiện tại, người vô cùng xuất sắc trong thơ ca và cầm kỳ thi họa.
Nàng ta chỉ có một điều là được tiếng hiền lành, đó là bởi vì nàng ta từng viết [Khuyến quân thư].
Khuyên răn người học trong thiên hạ còn nên tự mình trải nghiệm thêm về dân tình trong cuộc sống thực, không nên chỉ đọc sách suông, như vậy mới xứng đáng với lời dạy của Khổng Tử.
Hơn nữa nàng ta còn nổi tiếng với sự thanh tịnh và đoan trang, lúc nào cũng quy củ như hình mẫu lý tưởng từ các sách nữ giới như [Nữ Giới] và [Nữ Huấn].
Nhưng một nữ nhân như vậy, ai cũng biết, trong khuê phòng cực kỳ vô vị!
Nằm ở trên giường chắc chắn sẽ như một con cá chết vậy!
Mặc dù Thái tử điện hạ có bề ngoài dịu dàng văn nhã nhưng trong thâm tâm lại không thích kiểu nữ nhân quá cứng nhắc như vậy.
Nhìn vào Thái tử phi hiện tại sẽ rõ, ban đầu vốn là một mỹ nhân biết cảm thông và đầy tài hoa nhưng từ sau khi có thân phận cao quý lại đã tự tay hại chết đích hoàng tử trong bụng mình, bị bệ hạ ghét bỏ.
Nàng ta đã bị Thái tử điện hạ giam cầm trong điện nhỏ, chuẩn bị để nàng ta chết dần vì “ trọng bệnh”.
Nhưng nàng ta lại rất khéo léo trong việc chiều theo những sở thích của Thái tử, đến nỗi khiến Thái tử thay đổi ý định, không nỡ giết nàng ta.
Có một vị Thái tử phi “châu ngọc tại tiền” như vậy rồi thì làm sao một người như Từ Tú Dật có thể lọt vào mắt của Thái tử được?
Thái tử cười khẩy, dùng quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay: “Làm sao? Ngươi nghĩ rằng lấy thê tử là lấy sắc sao? Tất nhiên là phải lấy một người hữu ích. Từ Tú Dật có danh hiền thục, cưới nàng ta làm Thái tử phi kế nhiệm sẽ khiến phụ hoàng cảm thấy rất hài lòng.”
Dù cưới về một bức tượng gỗ để thờ và cung phụng thì có làm sao chứ?
Hắn ta còn thiếu những nữ nhân có thể làm trò vui sao?
Tên người hầu nhíu mày: “Vấn đề quan trọng là vị Đại Lý Tự Khanh Từ đại nhân dù là trọng thần nhưng cũng là một lão hồ ly, luôn giữ mình, sao có thể dễ dàng để nữ nhi duy nhất gả cho Thái tử điện hạ chứ ạ?”
Đôi mắt phượng dài hẹp của Thái tử lóe lên tia lạnh lẽo: “Nếu Từ đại nhân không muốn gả nữ nhi cho ta… thì cứ khiến ông ta không thể không gả là được.”
Hắn ta liếc nhìn người hầu, cười khẩy: “Làm theo lệnh của ta trước đó đi.”
Người hầu ngay tức khắc hiểu ý: “Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay, ngài cứ đợi tin tức của thuộc hạ.”
Hắn ta cung kính đỡ Thái tử lên xe ngựa, sau khi nhìn chủ tử của mình rời đi bèn cùng một thị vệ khác liếc mắt nhìn nhau rồi đi về một hướng khác.
Sau khi họ rời đi, một bóng người cao lớn lặng lẽ bước ra từ phía sau đống hàng hóa trong sân viện.

Ads
';
Advertisement