Minh Lan Nhược - FULL

“Hừ, thật là… Cả đời dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, chẳng qua chỉ là đổi cách thức, còn bản chất thì vẫn bỉ ổi như vậy!”
Minh Lan Nhược cực kỳ tức giận nhưng lại không nhịn được bật cười.
Chết tiệt!
Con cháu Tiên đế bị giết là do động đất núi lở, diệt tận gốc từ già trẻ lớn bé Tiêu gia cũng là núi đá sập, bây giờ giết nàng cũng dùng chiêu trò cũ rích này sao?!
“Nhanh lên, tỷ còn có tâm trạng để cười sao!” Sở Nguyên Bạch như muốn nổ tung!
Những tảng đá lớn và gỗ tròn này lăn xuống sẽ bọn họ sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn!
Minh Lan Nhược lại nheo đôi mắt, kéo chặt dây cương, giơ tay cầm kiếm chém đứt dây thừng và khớp nối liền giữa ngựa và xe ngựa.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Nguyên Bạch, nàng kéo dây cương bay lên lưng ngựa, cưỡi con ngựa không yên cương.
Minh Lan Nhược xoay người đưa tay về phía hắn ta, quát lớn: “Lên đây, xe ngựa là mục tiêu quá lớn, ta không dễ điều khiển để né tránh được!”
Sở Nguyên Bạch chỉ do dự một giây rồi sau đó nắm lấy tay nàng, nhón mũi chân mượn lực nhảy lên lưng ngựa.
Minh Lan Nhược nhìn những tảng đá liên tục lăn xuống, chỉ dặn dò một câu: “Ôm chặt ta!”
Sau đó, một tay nàng điều khiển ngựa phi nước đại về phía trước, một tay vuốt ve con ngựa đang bất an với giọng nói trầm ấm:
“Đừng sợ, ngoan nào, ta nhất định sẽ đưa chúng ta và ngươi an toàn xông ra ngoài – hạ!”
Con ngựa bất an hoảng sợ thở hổn hển, nhưng vì nữ kỵ sĩ trên lưng an ủi nên mới bình tĩnh hơn một chút, dường như hiểu được lời nàng nói.
Con ngựa tiếp tục liều mạng lao về phía trước, nhưng dưới sự chỉ thị của Minh Lan Nhược lại có thể nhanh nhẹn né tránh những tảng đá đập xuống.
Thiếu niên phía sau dù không muốn, cũng chỉ có thể ôm chặt eo nàng để tránh bị hất xuống.
Nếu không thì đúng là – tìm đến cái chết!
Đá lớn đá nhỏ cùng cây cối, gỗ thô thi nhau lăn xuống đập tới.
Thế nhưng dưới sự điều khiển của Minh Lan Nhược, bọn họ lại lần lượt né tránh một cách thần kỳ mà thoát khỏi hiểm nguy, rồi lao thẳng về phía đường núi bên kia.
Dần dần, những tảng đá rơi xuống ít đi rất nhiều.
Minh Lan Nhược và Sở Nguyên Bạch cũng dần dần thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chạy lên con đường nhỏ trên núi bên kia là đúng rồi.
Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên một mũi trọng tiễn bằng cây giáo mang theo sát khí mãnh liệt bắn ‘vút’ tới!
Cắm thẳng vào bụng con ngựa đang chạy!
“Hí hí hí!” Con ngựa kêu thảm đột nhiên hí lên, cả người nó ngã nhào về phía trước!
Minh Lan Nhược cưỡi ngựa rất giỏi, trong nháy mắt nắm chặt lấy dây cương, một chân đạp lên lưng ngựa bay người nhảy lên.
Đồng thời, roi ngựa trong tay nàng cũng quấn lên một thân cây lớn bên cạnh, ổn định thân thể, không bị ngã theo con ngựa, đập vào tảng đá lớn phía trước mà vỡ đầu.
Thế nhưng, Sở Nguyên Bạch ở phía sau nàng lại không may mắn như vậy, không kịp đề phòng nên bất ngờ bị hất văng ra ngoài.
Minh Lan Nhược theo bản năng quay lại nhìn đã thấy Sở Nguyên Bạch bị hất văng ra lăn thẳng về phía vực sâu.
Nàng bỗng chốc trợn tròn mắt, theo bản năng buông lỏng dây cương, lao người về phía Sở Nguyên Bạch.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng túm lấy cánh tay Sở Nguyên Bạch.
“Ầm!” Cả người nàng ngã xuống bên dưới gốc cây, bị sức nặng của Sở Nguyên Bạch kéo rơi xuống vực sâu!
Minh Lan Nhược phản ứng cực nhanh, rút một con dao găm từ bên hông ra, dùng hết nội lực cắm phập xuống đất… “Xoẹt!”
Từng đợt tia lửa lóe lên, cuối cùng cũng mới cưỡng ép dừng lại bên bờ vực sâu trong tư thế vô cùng nguy hiểm.
Dưới vực sâu, tuy có nước, nhưng đều là đá ngầm lởm chởm, giống như mũi kiếm chỉ thẳng lên trời.
Nếu rơi xuống nơi này, tuyệt đối không có kỳ tích gặp cao nhân ẩn sĩ gì, mà sẽ bị cắm thẳng trên các tảng đá quái dị, đó là cái chết thảm.
Sở Nguyên Bạch cảm thấy mình sắp chết, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, chuyến đi đến kinh thành này của hắn ta thật là… đủ loại đặc sắc!
Hắn ta run rẩy nắm chặt một tảng đá nhô ra bên cạnh, hô lớn về phía Minh Lan Nhược: “Tỷ nắm chặt lấy, đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay, tỷ tỷ!”
Hắn ta không muốn chết, hắn ta cũng không muốn chết ở kinh thành, hắn ta còn có rất nhiều chuyện lớn chưa làm xong!
Hắn ta sao có thể chết nơi đất khách quê người, hơn nữa lại là vì Minh Lan Nhược – chết vì kẻ thù chứ?!
Minh Lan Nhược nhìn vẻ mặt kinh hoàng của thiếu niên, thật không nhịn được cười, nhưng lại hít một hơi thật sâu: “Được, không buông tay, tuyệt đối không buông tay.”
Sở Nguyên Bạch nhìn nàng chằm chằm, muốn mắng chửi nàng còn dám cười, nếu không phải nàng…
Nhưng khi nhìn thấy cánh tay Minh Lan Nhược nhuốm máu đỏ tươi và vặn vẹo bất thường, hắn ta đột nhiên ngậm miệng lại.
Là người gì vậy…
Rõ ràng cánh tay bị thương và trật khớp, còn cười cái gì chứ!
Mấu chốt là…
Nàng đang dùng cánh tay đó kéo hắn ta, hay nói cách khác, là vì cứu hắn nên cánh tay nàng mới bị thương.
“Ngươi phải nhanh chóng nghĩ cách lên đây, ta sẽ không buông tay, nhưng ta sợ cũng không chống đỡ được quá lâu.”
Trên trán Minh Lan Nhược toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh.
“Ngươi bình tĩnh lại, Miêu Cương đều là núi non, Miêu nhân giỏi leo núi, ngươi thử nghĩ xem ở Miêu Cương lên núi xuống vực như thế nào?”
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch trắng bệch khó coi, hình xăm dây leo màu xanh trên mặt hắn ta run lên, giống như trái tim hắn ta.
Nữ nhân này thật là…
Hắn ta hít một hơi thật sâu, trấn an lại, cúi đầu nhìn vực sâu dưới chân.
Muốn giết nàng thì chỉ cần kéo nàng xuống vực sâu, bản thân mượn lực trèo lên là được.
Nhưng mà, hắn ta không thể giết nàng! Cũng không thể động thủ!
Lông mi dài của Sở Nguyên Bạch khẽ động, đột nhiên vận đủ nội lực, mũi chân đạp mạnh vào vách núi, năm ngón tay còn lại hóa thành móng vuốt, bám chặt lấy một chỗ nhô ra trên vách núi.
Sau đó Sở Nguyên Bạch nâng cả người lên trên bật nhảy một cái, giống như thạch sùng bò lên trên vách núi.
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may là nàng đã có nội lực, nếu không thật sự sẽ bỏ mạng ở chỗ này!
Nàng nhịn cơn đau từ phía cánh tay trái bị trật khớp, tay phải rút con dao cắm trên mặt đất ra.
Nàng nhìn lưỡi dao, sử dụng thô bạo như vậy mà lại không bị sứt mẻ, quả nhiên là tiên sinh Vô Danh rèn cho nàng để phòng thân!
“Đi thôi, nơi này không nên ở lâu!” Nàng bò dậy, nhét dao vào thắt lưng, đeo lại hộp thuốc lên.
Chu gia từng phụ trách phòng thủ kinh thành, hẳn là rất quen thuộc với các địa hình lân cận kinh thành.
Tuy rằng để nàng chạy thoát vào núi, nhưng trong thời gian gấp rút đám người Chu Sâm vẫn có thể đoán được nàng mang theo Sở Nguyên Bạch chạy trốn về hướng này rồi phục kích, thật là…
Chu Sâm có thể thay thế vị trí của ngoại công Tiêu soái, tuy rằng phần lớn là dựa vào sự ủng hộ của Minh đế và vận may, nhưng cũng coi như là nhân vật thật sự có bản lĩnh.
Nhưng cũng làm được đến vậy, chuẩn bị vội vàng, lượng đá lăn và gỗ lớn cũng chẳng nhiều gì, lại còn lăn vô định khắp nơi.
Cho nên nàng mới có thể điều khiển ngựa né tránh đá lăn mà thoát thân.
“Vừa rồi trọng tiễn bắn ra không chỉ có một mũi, nhưng nhắm trúng ngựa của chúng ta thì chỉ có một, có thể thấy truy binh hành động rất vội vàng, chẳng có chút bố trí trận địa nào cả, giờ bọn chúng vẫn còn ở sườn núi đối diện, chúng ta chỉ cần ẩn náu vào rừng cây bên này thì bọn chúng sẽ không tìm được chúng ta đâu!”
Minh Lan Nhược ngồi xổm trước con ngựa đã chết, lật xem mũi trọng tiễn kia, rồi nhìn về hướng mũi tên bay tới, như đang suy nghĩ phân tích điều gì.
“Chạy cái gì mà chạy, trước tiên để ta nối xương cho tỷ đã, bả vai và cánh tay của ngươi như vậy thì chạy cái nỗi gì!” Sở Nguyên Bạch bực bội nói.
Nữ nhân này còn tâm trí phân tích đông tây nam bắc, nàng không đau sao?
Nói rồi, hắn ta tiến lên một bước, kéo Minh Lan Nhược dậy, cầm lấy cánh tay nàng: “Ngươi nhịn chút.”
Minh Lan Nhược không từ chối, nhẹ nhàng đồng ý, sau đó hắn ta đột nhiên dùng sức vặn một cái, “Rắc” một tiếng, tiếng xương cốt vang lên khiến người ta phải rùng mình.
Sắc mặt Minh Lan Nhược trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng nàng vẫn cười nhạt: “Được rồi, tỷ tỷ không sao nữa.”
“Đi thôi, tỷ cái gì mà tỷ!” Sở Nguyên Bạch không nhịn được đi trước lên núi.
Không biết tại sao, nàng rõ ràng bị thương mà còn ra vẻ tỷ tỷ an ủi đệ đệ như vậy, hắn ta chợt thấy bực bội trong lòng kèm theo chút rối rắm.
Minh Lan Nhược nhìn bóng lưng thiếu niên hùng hổ bỏ đi, đôi mắt trong veo khẽ cong lên, chỉ cười cười đuổi theo.
“Tiểu Bạch, chờ ta với.”

Ads
';
Advertisement