Hoàng cung
“Chủ tử gia, không xong rồi…” Hòa công công hốt hoảng chạy vào, ghé sát tai Thương Kiều thì thầm vài câu.
Sắc mặt Thương Kiều trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo âm u, đập bàn đứng phắt dậy: “Đám người bên cạnh nàng ấy đâu? Đều là lũ vô dụng sao!”
Hòa công công cười khổ: “Ai ngờ Chu đại tướng quân lại hành sự ngang ngược không cả nể như vậy, e là người bên cạnh Đại tiểu thư không kịp trở tay!”
Giữa đường lớn kinh thành, quân mã giương oai diễu võ, vô số bá tánh bị giẫm đạp thương vong.
Chuyện này dù là ai trong triều cũng khó thoát tội chết, vậy mà Chu Sâm dám làm.
Tiểu nương nương tuy hành sự quyết đoán, nhưng nàng không thể nào thấy chết mà không cứu, bèn phái những hộ vệ võ nghệ cao cường bên cạnh đi cứu người.
Còn bản thân nàng một mình đánh xe ngựa, đưa theo tiểu Kinh Nam Vương chạy ra khỏi kinh thành tiến vào trong núi.
“Chu Sâm… Là bản tọa xem thường ông ta, trước kia ông ta không dám làm, nay có Minh đế chống lưng, tất nhiên là ông ta không kiêng dè gì nữa.”
Thương Kiều cười lạnh, bẻ gãy cây bút chu sa trong tay.
Còn dám chọn thời điểm hắn được Hoàng đế triệu vào cung, lúc Lan Nhược rời khỏi Đông Xưởng để ra tay.
Rõ ràng là cố ý làm vậy để cho hắn xem, Chu Sâm muốn hắn biết… hắn sẽ không bảo vệ nổi Lan Nhược đâu!
Hòa công công lo lắng hỏi: “Đốc chủ, lão nô đã phái người đi tìm ngay khi nhận được tin, hiện giờ chúng ta có nên phái thêm người đi nữa không?”
Thương Kiều lạnh lùng nói: “Để Đề Kỵ Hắc Y đi, gặp kẻ nào cản đường, giết không tha!”
Hòa công công gật đầu rồi lại có chút do dự: “Bên phía Minh đế…”
“Lão ta còn chưa muốn xé rách mặt với bản tọa, sẽ không ngăn cản bản tọa tìm người, nhưng cũng sẽ không cho phép bản tọa giết Chu Sâm, hiện giờ cục diện chính là xem Chu Sâm cao tay hơn, hay là ma thuật của bản tọa cao hơn.”
Thương Kiều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay siết chặt của mình, đôi mắt phượng nheo lại, đuôi mắt ẩn hiện tia đỏ thắm bệnh hoạn và đầy sát ý.
“Vâng!” Hòa công công gật đầu!
…
Trong núi
“Xem ra hôm nay không xuống núi được rồi.”
Minh Lan Nhược nhíu mày nhìn ánh chiều tà dần buông xuống.
Để tránh né truy binh, bọn họ đã đi quá sâu vào trong núi.
Sở Nguyên Bạch ôm một bó củi để xuống đất, rồi ném thêm một đống rêu khô, bắt đầu nhóm lửa: “Tỷ tỷ, sao cứ nghĩ đến chuyện xuống núi vậy?”
Lúc này mà xuống núi, chẳng phải là đâm đầu vào đám người Chu gia đang truy sát nàng sao?
Suy nghĩ cũng đoán được bọn chúng nhất định đã mai phục trên các con đường nhỏ vào thành.
Minh Lan Nhược khẽ thở dài: “Ta đương nhiên biết.”
Nàng xoay người, quay lại ngồi xuống bên đống lửa Sở Nguyên Bạch vừa nhóm: “Hôm nay nếu ta không thể đưa ngươi về kinh thành, ngày mai sẽ có vô số lời đồn đại, giữa ta và ngươi sẽ có lời ra tiếng vào không hay ho gì.”
Nam nữ ở riêng, huống chi nàng còn là phi tử của Tần vương, lại còn là một phi tử vốn đã mang tiếng xấu.
Tần vương sắp sửa lên ngôi Thái tử, sao có thể có một phi tử mang tiếng xấu bên cạnh?
Minh Lan Nhược bỏ thêm một nhánh củi vào đống lửa: “Minh đế không thể nào vì chuyện này mà gây khó khăn cho Kinh Nam Vương ngươi được, người đang nắm giữ ba mươi vạn đại quân.”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Vậy thì biện pháp tốt nhất chính là, trước khi Tần vương lên ngôi Thái tử, hãy để Minh phi ta đây mang tiếng xấu này biến mất khỏi thế gian… ví dụ như đột tử.”
Còn Sở Nguyên Bạch, có lẽ sẽ phải chôn cùng nàng, chỉ là không biết đây là ý của Hoàng đế, hay là ý của Chu Sâm đại tướng quân.
Sở Nguyên Bạch nghe vậy cau mày: “Bị người ta truy sát, chẳng lẽ lại là lỗi của tỷ tỷ, người Hán các người sao lại coi trọng cái gọi là trinh tiết của nữ nhân như vậy, thật đúng là bệnh hoạn!”
Minh Lan Nhược ngẩng đầu, mỉm cười ôn hòa nhìn hắn ta, xoa đầu hắn nói: “Tiểu Bạch nói đúng, những thứ lễ giáo ăn thịt người này đúng là bệnh hoạn!”
Sở Nguyên Bạch lập tức đỏ mặt, hất tay nàng ra: “Tỷ còn tâm trạng cười, sao không nghĩ cách giải quyết đi?”
Minh Lan Nhược nhìn sắc trời: “Chúng ta vẫn phải nghĩ cách xuống núi, canh ba vào thành.”
Sở Nguyên Bạch bĩu môi: “Canh ba? Lúc đó đã giới nghiêm rồi, hơn nữa sao tỷ biết người của Chu gia vào canh ba sẽ rút quân?”
Minh Lan Nhược: “Người của Chu gia có rút quân hay không không quan trọng, nhưng thời gian càng lâu, người của Đốc chủ càng có thể khống chế cục diện kinh thành, chúng ta xuống núi sẽ an toàn hơn.”
Hơn nữa, đến lúc đó, người của nàng nhất định cũng sẽ ra tìm nàng.
Sở Nguyên Bạch hừ lạnh: “Hừ, đúng là tỷ tỷ rất tin tưởng tên thái giám Thương Kiều kia.”
“Đúng vậy, ta tin tưởng hắn, giống như tin tưởng chính bản thân mình vậy, hắn sẽ không để ta xảy ra chuyện.”
Minh Lan Nhược mỉm cười, thuận tay nhặt một hòn đá ném ra.
“Bốp” một tiếng, một con chim trên không trung bị đánh rơi xuống, khiến cả đàn chim đang đậu trên một cành cây sợ hãi bay toán loạn.
Không hiểu sao Sở Nguyên Bạch lại thấy trong lòng khó chịu, thậm chí hắn ta còn không phân biệt được những cảm xúc này là vì sao.
Hắn ta đột nhiên giơ tay lên, mấy tấm bạc mỏng sắc bén trong tay cũng bắn mạnh ra: “Ta chưa bao giờ tin tưởng người khác, giống như tin tưởng chính bản thân mình!”
“Bốp… bốp… bốp!” Cả đàn chim trong nháy mắt đều bị hắn ta bắn rơi xuống không sót một con.
Minh Lan Nhược: “Chúng ta ăn không hết đâu, ngươi bắn nhiều như vậy làm gì?”
Đàn chim đã làm sai điều gì?
Sở Nguyên Bạch hừ lạnh: “Ta đói, bị tỷ lôi kéo đi chạy loanh quanh cả ngày, bây giờ chết đói rồi, ta không vui!”
Nói xong, hắn ta hất đầu đứng dậy đi nhặt chim.
Minh Lan Nhược nhìn bóng lưng thiếu niên, không nhịn được “phụt” bật cười: “Tiểu tử này thật đúng là thú vị.”
Sở Nguyên Bạch nghe thấy thì rất muốn nói mình không phải tiểu tử, trong lòng càng thêm khó chịu.
Hắn ta cau mày, nhặt từng con chim một.
Không thể nghi ngờ gì nữa, nhất định hắn ta đã bị ảnh hưởng bởi Cổ thần trong cơ thể Minh Lan Nhược, khiến cho bị phân tâm
Nhưng rốt cuộc là vì sao lại như vậy?
Rõ ràng cách đây không lâu, còn chưa có hiện tượng này…
Cho đến sau này, hắn ta thúc giục Huyết Cổ hùng trùng đi thu hút Cổ thần, chẳng lẽ thật sự là tác dụng phụ sao?
Sở Nguyên Bạch hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, không được, hắn ta không thể bị nàng thao túng tâm lý, hắn ta phải khống chế nàng, chứ không phải bị nàng khống chế!
Hắn ta nào phải là cổ trùng nàng nuôi dưỡng!
Hắn ta ngồi xổm xuống, thành thạo lột da những con chim bị bắn hạ, xâu vào cành cây rồi mang đi nướng.
Nơi bọn họ ẩn náu là thượng nguồn của một con suối nhỏ, phong cảnh hữu tình.
Ánh tà dương nhuộm cả khu rừng rậm rạp một màu đỏ vàng rực rỡ, không lâu sau, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa khắp không gian.
Cánh trai Minh Lan Nhược bị thương nên khá bất tiện, Sở Nguyên Bạch bôi thuốc cho nàng, rồi đưa cho nàng một con chim nướng.
“Tay nghề của Tiểu Bạch khá tốt đấy, hôm nay chúng ta không phải nhịn đói rồi.” Minh Lan Nhược mỉm cười nhận lấy.
Sở Nguyên Bạch đắc ý: “Đó là đương nhiên, lúc ở Miêu Cương ta thường xuyên phải đi săn, Ma Ma nuôi dạy ta còn nói tay nghề săn bắn nướng đồ của ta là nhất đấy!”
Minh Lan Nhược chống cằm mỉm cười nghe hắn ta nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi han vài câu về phong tục Miêu Cương, đôi khi vang lên tiếng cười trong trẻo.
Sở Nguyên Bạch vô thức nói nhiều hơn, mãi đến khi hắn ta phát hiện ra mình lại đang chia sẻ cuộc sống trước kia của bản thân với nàng ấy.
Hắn ta lập tức sững sờ, hắn ta đang làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ thật sự coi nàng là tỷ tỷ ruột sao?
Minh Lan Nhược nhìn khuôn mặt lem luốc của hắn, tiện tay lấy khăn thấm nước suối, đưa cho người thiếu niên lau mặt.
“Ngươi lau mặt đi, mặt mũi lấm lem còn dính cả máu nữa!”
Sở Nguyên Bạch sững người, quay đầu nắm lấy cổ tay nàng: “Ta tự làm được.”
Minh Lan Nhược cũng không làm hộ hắn ta, mỉm cười đưa khăn tay cho hắn ta.
Sở Nguyên Bạch vừa nhận lấy, đột nhiên…
“Vút! Vút!” Vô số mũi tên sắc bén mang theo tiếng gió xé mạnh bắn tới, sượt qua cánh tay hắn ta, ghim thẳng xuống đất!
Sở Nguyên Bạch biến sắc che cánh tay bị thương.
Chuyện gì vậy, rõ ràng hắn ta đã xóa sạch mọi dấu vết rồi mà, làm sao bọn chúng tìm được đến đây chứ!
“Tìm thấy mục tiêu rồi!” Đột nhiên, tiếng ồn vang lên.
Binh lính truy đuổi ập đến, trong nháy mắt đã bao vây Sở Nguyên Bạch và Minh Lan Nhược, vô số đao kiếm chĩa thẳng vào bọn họ!
Sở Nguyên Bạch lạnh lùng nheo mắt, hình xăm màu chàm trên mặt khẽ động, hắn ta đưa tay sờ sáo trúc bên hông.
Đúng là tự tìm cái chết!
Nhưng Minh Lan Nhược lại đột nhiên đưa tay ngăn hắn ta lại, thản nhiên nói: “Tiểu Bạch, ngươi còn chưa được thấy cổ thuật của tỷ tỷ là gì đúng không?”
Sở Nguyên Bạch sững sờ, rồi bỗng nhiên nhìn thấy một con nhện lớn toàn thân màu vàng sọc với tám con mắt đỏ rực không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên vai Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược mỉm cười nhìn hắn ta: “Tỷ tỷ đây sẽ bảo vệ ngươi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất