Minh Lan Nhược - FULL

Trần Ninh u ám mặt mày nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn khuất dần xa.
Chu Như Cố vỗ vai hắn ta, thở dài: “Đã bảo rồi mà, chớ nên dây dưa tình cảm trong đội quân, thành ra giờ đây, không những không thể làm tình nhân mà ngay cả tình huynh đệ cũng bị chia cách.”
“Không muốn ăn đòn thì cút đi.” Trần Ninh lạnh lùng nói.
Chu Như Cố lẩm bẩm rụt tay lại: “Hứ, ta lớn lên cùng người, vì ngươi là đệ đệ ta mới thật lòng khuyên nhủ ngươi!”
Người đâu không chọn, lại chọn trúng vị “Một đời tông sư võ học” kia, chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Lần trước hắn ta vô tình bắt gặp “gian tình” của hai người, từ đó hoài nghi không biết tại sao Trần Ninh lại dây dưa với cô nương kia.
Nhìn thế nào thì hai người bọn họ cũng chỉ giống huynh đệ tốt có thể cùng tắm chung, từng vào sinh ra tử.
“Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng, cẩn thận kẻo bị đánh.” Trần Ninh lạnh giọng nói.
Tâm tình hắn ta vốn đã cực kỳ tệ hại, nên không cần ai phải thương hại hay quan tâm đến.
“Không theo đuổi được cô nương nhà người ta, thì lại trút giận lên bằng hữu, đây không phải là tác phong của bậc trượng phu.” Một giọng nói lạnh lùng hơn vang lên.
Trần Ninh cười lạnh, quay đầu nắm chặt tay định cho kẻ kia một đấm: “Kêu ngươi ngậm miệng lại, mà ngươi không nghe thấy sao? Không đến lượt ngươi xem trò cười của ta…”
Nhưng khi hắn ta quay người lại, thì bắt gặp một khuôn mặt trung niên nho nhã trầm tĩnh.
Trần Ninh sững sờ: “Phụ thân?”
Trần tướng quân, hay còn gọi là Trần tiên sinh, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta có tư cách xem trò cười của ngươi không?”
Trần Ninh: “…”
“Đồ bất tài, chỉ việc theo đuổi một cô nương mà cũng không được, chỉ biết nổi nóng vô cớ, còn không mau theo ta.” Trần tiên sinh khịt mũi, phất tay bỏ đi.
Trần Ninh ủ rũ đi theo sau lưng phụ thân, chỉ còn lại Chu Như Cố đứng đó cười trên nỗi đau của người khác.

“Đại tiểu thư!”
Bên này, Cảnh Minh rốt cuộc cũng nhìn thấy Minh Lan Nhược trong phòng, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Minh Lan Nhược cau mày nhìn cánh tay Cảnh Minh được băng bó cẩn thận: “Ngươi không sao chứ?”
Cảnh Minh áy náy lắc đầu: “Là ta không tốt, không thể bảo vệ chu toàn cho đại tiểu thư!”
“Ngươi đã làm rất tốt rồi, nếu không có ngươi, ta cũng không thoát khỏi vòng vây, hiện giờ cả hai chúng ta đều bình an vô sự là tốt rồi.”
Minh Lan Nhược ôm lấy dịu dàng an ủi tiểu cô nương như muội muội của mình.
“Tiểu thư nhà ngươi nói đúng đó, bình tĩnh và tỉnh táo bảo vệ tính mạng cho nhau mới là điều quan trọng.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
Minh Lan Nhược và Cảnh Minh quay đầu lại nhìn thấy lão thái thái mặc y phục màu xám tro, rách rưới bước vào.
“Ngoại tổ mẫu!!” Minh Lan Nhược ngây người một lúc mới vội vàng đứng dậy.
Nàng đi quanh vài vòng lão thái thái, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ông trời phù hộ, người cuối cùng cũng trở về rồi, về sau đừng có đi trộm mộ nữa, người xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, người ta nhìn bộ dạng này còn tưởng lão yêu quái trong quan tài nào đội mồ sống dậy!”
A Cổ Ma Ma ngoáy tai, liếc nhìn Tiểu Hi: “Còn không mau lôi nương của ngươi đi chỗ khác, lải nhải như lão thái thái vậy!”
Tiểu Hi nghiêng đầu, đáng yêu nói: “Thái bà bà, nương biết người đi trộm mộ rồi nên lo lắng muốn chết, người mau nói xem đã đào được bảo bối gì rồi! Lần sau cho con đi cùng với!”
Minh Lan Nhược tức giận gõ đầu Tiểu Hi: “Con nói bậy bạ gì đó! Con còn nhỏ như vậy mà muốn đi trộm mộ sao!”
A Cổ Ma Ma cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hi: “Đúng là tôn tử của ta hiểu chuyện, lần này ta có thu hoạch lớn, đợi ta tắm rửa sạch sẽ rồi nói.”
Đợi đến khi bà ấy tắm rửa bằng thuốc thảo dược, loại bỏ hết “mộ khí” trên người.
Minh Lan Nhược đã bày dọn cơm nước trong phòng, cùng ăn cơm với bà ấy, cũng kể sơ lược chuyện của Sở Nguyên Bạch và Hương Na.
Bà ấy mỉm cười: “Bùa hộ mệnh ta đưa cho con còn không?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Vẫn còn.”
“Bùa hộ mệnh đó thực chất là pháp khí tế lễ cổ xưa giống như Cổ Thần Đỉnh, vốn là một bộ với Cổ Thần Đỉnh.” A Cổ Ma Ma nói.
Minh Lan Nhược có chút nghi hoặc, tháo bùa hộ mệnh trên cổ mình xuống: “Lần này người xuống mộ, chẳng lẽ lại tìm thấy thứ liên quan đến Đỉnh Xi Vưu sao?”
A Cổ Ma Ma mỉm cười: “Đúng vậy.”
Nói rồi, bà lão đặt một vật giống bùa hộ mệnh màu đen trước mặt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc tháo bùa hộ mệnh trên cổ mình xuống: “Cái này giống cái mà Ô Tang Cô Cô cho ta.”
Chỉ là cái trên cổ nàng làm bằng đồng xanh, còn cái mới đào lên này, không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng lại có chút quen thuộc…
Minh Lan Nhược nghi hoặc lấy Bùa hộ mệnh trên cổ xuống: “Cái này giống hệt Bùa hộ mệnh mà Ô Tang cô cô đưa cho con.”
Chỉ là trên cổ nàng là Bùa hộ mệnh bằng đồng, còn cái mới đào được này không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng mà nhìn rất quen thuộc…
A Cổ Ma Ma gật đầu: “Đúng vậy, là cùng một loại, cái này được làm từ mảnh thiên thạch.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, thiên thạch chính là sao băng, là được làm từ thiên thạch thật sao?
Nàng nhớ ra rồi, kiếp trước nàng cũng từng thấy A Cổ Ma Ma có một đôi Bùa hộ mệnh này.
Chỉ là khi đó A Cổ Ma Ma đã sớm có được hai thứ này từ lâu.
Có lẽ là do nàng trọng sinh nên mới khiến A Cổ Ma Ma đến bây giờ mới có được chúng,
Minh Lan Nhược đột nhiên thấy hứng thú: “Chúng có tác dụng gì vậy ạ?”
A Cổ Ma Ma trầm ngâm: “Theo như bức họa ta nhìn thấy trong lăng mộ Đông Chu vương hầu lần này, cho thấy khi nó kết hợp với Cổ Thần Đỉnh có thể lập thành trận pháp tế lễ nghịch thiên cải mệnh.”
Minh Lan Nhược giật thót tim, không nhịn được hỏi: “Trận pháp này chẳng lẽ chính là Thập Phương Huyết Trận trong truyền thuyết của Miêu nhân chúng ta, có thể xuyên qua thời gian, thay đổi tất cả sao?”
A Cổ Ma Ma từng nói, ngàn năm trước ở Miêu Cương từng có một vị Thánh Nữ dùng Thập Phương Huyết Trận tế XI Vưu Thần Đỉnh.
Từ đó đảo ngược càn khôn, quay về quá khứ, cứu vạn Miêu nhân thoát khỏi lầm than…
Giống như trong truyền thuyết, một cái xuất hiện trong lăng mộ Đông Chu vương hầu của người Hán, một cái xuất hiện ở Miêu Cương cách xa vạn dặm.
Mà nàng chính là người từng đảo ngược quá khứ, xuất hiện ở hiện tại…
Minh Lan Nhược nghiêm mặt, cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu vì sao mình và Vân Nghê lại trọng sinh.
Xem ra, là có người đã khởi động Thập Phương Huyết Trận ở kiếp trước… Người đó là ai được chứ?
Hơn nữa, tại sao những thứ này vẫn lần lượt xuất hiện trong cuộc sống của nàng?
Chỉ là để tiết lộ lý do nàng trọng sinh sao?
Chỉ là để nói cho nàng biết, số mệnh có thể thay đổi sao?
Trong lòng nàng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ biết im lặng không nói.
A Cổ Ma Ma nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật hoang đường nên không nói ra.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy những thứ này, bà lão liền nghĩ đến ngoại tôn nữ bỗng trở nên trầm tĩnh, lý trí, đầy quyết đoán và tàn nhẫn của mình.
Như thể cô nương này được sinh ra là để nghịch thiên cải mệnh.
“Con cất kỹ những thứ này đi, có chúng, Sở Nguyên Bạch và tôn tử Sở gia sẽ không sao.” A Cổ Ma Ma mỉm cười.
Minh Lan Nhược gật đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu Bạch thì không sao, nhưng Hương Na e là khó xử lý, nàng ta là một phiền phức lớn, luôn muốn có được Cổ Thần.”
Sở Nguyên Bạch tự chui đầu vào rọ, cố gắng thúc dục hùng trùng để dụ dỗ Cổ Thần, lại bị Cổ Thần trong cơ thể nàng hấp dẫn, nhưng Hương Na lại càng thêm căm hận nàng.
Nàng muốn có được ba mươi vạn đại quân của Sở Nguyên Bạch, nên không thể giết cũng không thể thả Hương Na, quả thực là một rắc rối nan giải,
A Cổ Ma Ma nheo mắt, lạnh lùng cười: “Vậy thì đưa Cổ Thần cho nàng ta là được!”
Minh Lan Nhược ngẩn người: “Sao cơ?”
“Ta nói là nàng ta muốn Cổ Thần, vậy thì cứ đưa cho nàng ta là được.” A Cổ Ma Ma cười ma mị.

Ads
';
Advertisement