Tin tức Minh phi nương nương bị ngựa điên làm trọng thương đã lan truyền khắp kinh thành.
Do vậy có không ít người đến hỏi thăm.
Thái hậu nương nương trong cung cũng phái người đến thăm hỏi.
Tạo cơ hội cho Minh phi nương nương được gặp Đàm ma ma, nhờ vậy mà biết được tin tức Thái hậu nương nương hi vọng thừa cơ hội này nàng hãy giả chết rồi cao chạy xa bay.
Nhưng nàng biết mình nhất định sẽ phụ tấm lòng của lão nhân gia.
Còn những vị phu nhân, tiểu thư khác đến thăm hỏi, dựa theo mối quan hệ thân cận hay xa lạ, nàng để Vương ma ma đi tiếp đãi.
Nàng chỉ đích thân tới gặp hai vị phu nhân có quan hệ tốt với Minh gia.
Trong số các vị khuê tú thì có Từ Tú Dật, còn có đích thứ nữ của Ngự sử đại nhân – Mạc Phi Nhạn.
“Muội muội vừa mới từ Hàng Châu trở về, nghe nói muội cũng bị phong hàn, sao phải vội vàng đến chỗ ta vậy, phải cẩn thận thân thể mình.”
Minh Lan Nhược dựa vào gối tre mềm mại, phe phẩy quạt lụa nhìn thiếu nữ trước mặt.
Sao Mạc Phi Nhạn đi Hàng Châu thăm ngoại tổ mẫu, mà trở về lại tiều tụy như vậy.
Mạc Phi Nhạn nhìn Minh Lan Nhược : “Lan tỷ tỷ bị thương, muội muội sao có thể không đến thăm.”
Nàng ấy dừng nhìn xuống đất miễn cưỡng cười nói: “Muội muội còn đang mong tỷ tỷ sớm khỏe lại để đến dự lễ đính hôn của muội muội, cài trâm cho muội muội.”
Minh Lan Nhược sững sờ: “Muội muốn thành thân rồi sao, là công tử nhà nào vậy?”
Mạc Phi Nhạn đi Hàng Châu mấy tháng sao đột nhiên trở về đã muốn thành thân rồi?
Tiểu Hi cũng ghé sát vào chân Mạc Nhạn, vẻ mặt nghi hoặc: “Vì sao tiểu di đều muốn thành thân vậy, Tú Dật tiểu di muốn gả cho một con hồ ly, Phi Nhạn tiểu di lại muốn gả cho ai?”
Mạc Phi Nhạn cưng chiều xoa đầu Tiểu Hi, tâm tình buồn bã: “Mộ Thanh Thư của Mộ gia, Thống lĩnh cấm quân.”
Minh Lan Nhược sững sờ, Tiểu Hi lập tức giơ ngón tay nhỏ lên: “Con biết, con biết Mộ thúc thúc, thúc ấy là người tốt!”
Minh Lan Nhược suy nghĩ: “Mộ gia cũng là thế gia võ tướng, từng sánh ngang với Tiêu gia, chỉ là sau khi Thái hậu nương nương vào cung, Mộ gia không hề có ý định muốn can thiệp vào chuyện chính trị, nên đã giao lại binh quyền, từ đời Thái hậu trở đi liên tiếp hai đời Mộ gia đã từ bỏ nghiệp võ để theo văn.”
Chỉ là sau này Tiêu gia bị diệt môn, Chu gia độc chiếm binh quyền một tay che trời.
Minh đế muốn Mộ gia tái xuất giang hồ, phân chia binh quyền của Chu gia, trong số những võ tướng đời cháu chắt có Mộ Thanh Ngọc, và Mộ Thanh Thư.
Mộ Thanh Ngọc và Minh Nguyệt Oánh có một nghiệt duyên, bị Đàm thị chia rẽ, Minh Nguyệt Oánh vào cung làm Thái tử phi, còn hắn ta thì tử trận nơi sa trường.
“Chỉ còn lại Mộ Thanh Thư, nhân phẩm không tệ, gia phong Mộ gia thanh liêm chính trực, cũng là người hiền lành lương thiện, tại sao Phi Nhạn lại buồn bã không vui?”
Minh Lan Nhược thăm dò hỏi.
Không nói đến Ngự sử đại nhân Mạc đại nhân và Từ đại nhân là người bên cạnh nàng, Mộ Thanh Thư cũng từng giúp đỡ nàng.
Lúc trước khi nàng vừa mới thoát khỏi bị giam cầm, Mạc Phi Nhạn và Từ Tú Dật đều là những cô nương rất có nghĩa khí, là người đầu tiên bênh vực nàng.
Nàng không muốn cuộc hôn nhân của Mộ Phi Nhạn và Mộ Thanh Thư không những không đơm hoa kết trái mà ngược lại còn trở mặt thành thù.
Mạc Phi Nhạn cắn môi u ám nói: “Tỷ tỷ, Mộ Thống lĩnh rất tốt, nhưng muội không thích hắn ta.”
Minh Lan Nhược nghe vậy là biết trong lòng Mạc Phi Nhạn đã có người khác, nàng muốn hỏi kỹ người đó là ai.
Nhưng Mạc Phi Nhạn rõ ràng không muốn trả lời nữa, chỉ nói qua loa vài câu bày tỏ trong lòng mình không có ai, sau đó tránh né dẫn Tiểu Hi đi chơi.
Minh Lan Nhược cũng biết mình không thể ép người quá đáng được, cô nương Phi Nhạn này cũng là người có chính kiến.
Nàng bèn nháy mắt với Tiểu Hi, Tiểu Hi lập tức hiểu ý nháy mắt với Minh Lan Nhược.
Cậu bé sẽ giúp mẫu thân moi tin tức từ Phi Nhạn tiểu di.
Minh Lan Nhược nhìn hai người một lớn một nhỏ dẫn nhau đi chơi, rồi phân phó người bên cạnh đi chuẩn bị trà bánh cho buổi chiều.
“Đi chuẩn bị chút điểm tâm trái cây cho Mạc tiểu thư và Tiểu Hi nhi.”
Nhị đẳng nha hoàn Linh Ngư gật đầu nhận mệnh lệnh rồi rời đi.
Nàng ta ra khỏi cửa Thùy Hoa thì nhìn thấy ngay một thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn của Mạc phủ cúi đầu đứng đó, trong tay bưng hộp thức ăn: “Tiểu thư nhà nô tỳ tự tay làm chút điểm tâm, muốn đưa cho Minh phi nương nương dùng.”
Nhị đẳng nha hoàn Linh Ngư nghe vậy, đi tới mở hộp thức ăn trong tay nha hoàn kia ra xem.
Bên trong đúng là những món điểm tâm được chế biến tinh xảo.
“Mạc tiểu thư đã có lòng, vậy thì người đi theo ta.” Linh Ngư nhìn nha hoàn kia rồi, gật đầu, giơ tay đang muốn nhận lấy.
Ai ngờ bất cẩn làm rơi hộp thức ăn.
Nha hoàn kia theo bản năng phản ứng rất nhanh nhẹn đỡ được hộp thức ăn rơi giữa không trung.
“Đều tại ta bất cẩn, đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ.” Linh Ngư áy náy nói.
Trong mắt nha hoàn kia có chút khinh thường nhưng vẫn nở nụ cười: “Ngươi khách khí rồi.”
“Ngươi mau đi theo ta.” Linh Ngư gật đầu, xoay người dẫn nha hoàn kia đi qua hộ vệ canh giữ cửa Thùy Hoa bước vào nội viện.
Đến cửa phòng Minh Lan Nhược, Linh Ngư đột nhiên nhướng mày quát lớn: “Người đâu, bắt lấy ả!”
Nha hoàn kia sững sờ, liên tiếp lui về sau hai bước: “Các ngươi làm gì vậy!”
Nhưng vô số bà tử và tam đẳng nha hoàn vốn đang quét dọn làm việc trong viện đột nhiên đều ném đồ trong tay xuống.
Khuôn mặt của họ không chút thay đổi đồng loạt rút từ bên hông ra các loại vũ khí và dây thừng đặc biệt xông về phía nha hoàn của Mạc phủ kia.
Nha hoàn kia thấy không ổn giơ tay lên cao, một túi bột phấn màu xanh lam bị nổ tung giữa không trung.
Mấy nha hoàn quét dọn đứng gần đó lập tức trúng chiêu, trong nháy mắt đã có hai người ngã xuống, những bà tử và nha hoàn còn lại không hề luống cuống, lập tức thay đổi trận hình.
Vũ khí trong tay bọn họ đều biến thành ám khí bắn về phía nha hoàn kia, mấy người khác tiến lên kéo đồng bọn bị thương đi.
Nha hoàn kia nắm chặt dao găm, chật vật né tránh khắp nơi, mãi mới tránh được đợt công kích đầu tiên, không ngừng cố gắng sử dụng lại chiêu cũ để chạy trốn!
Linh Ngư thấy thế thì cười lạnh: “Đã cho ngươi vào được trong viện, mà ngươi còn muốn đi ra sao!”
Nói xong, nàng ta vung tay một cái mấy cây ngân châm, trong tay mang theo sát khí nồng đậm bắn về phía nha hoàn kia!
Nha hoàn kia thấy thế giật mình biến sắc, còn muốn chạy trốn, nhưng những cây ngân châm kia không chút lưu tình…
“Phụt! Phụt!”Những cây ngân châm ghim chính xác vào huyệt đạo trên chân và vai nha hoàn kia!
“A…!” Nha hoàn kia kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã trên mặt đất, lập tức bị hai bà tử dứt khoát trói lại.
“Chỉ chút bản lĩnh này mà cũng muốn hành thích sao?!” Linh Ngư cười lạnh xách kiếm đi tới.
Ngay khi nha hoàn này bắt chuyện với nàng ta ở cửa Thùy Hoa, Linh Ngư đã phát hiện có gì đó không đúng.
Nếu như Mạc tiểu thư muốn đưa đồ cho đại tiểu thư thì sao lúc nãy không đưa luôn mà bây giờ mới đưa?
Hơn nữa nàng ta để ý thấy động tác nha hoàn này rất nhanh nhẹn, vì vậy cố ý làm rơi hộp thức ăn để thử, quả nhiên nha hoàn này biết võ công!
Người này hành động lén lút thì chỉ có thể là thích khách!
“Đem xuống, giao cho Hình đường!” Linh Ngư phân phó.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Minh Lan Nhược vừa phe phẩy quạt đứng ở cửa ra vào nói: “Chờ một chút, không cần giao cho Hình đường, giam vào Tây sương phòng đi.”
Nha hoàn hung dữ kia trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược : “Không cần ngươi giả vờ tốt bụng! Hôm nay không giết được ngươi là do ta sơ suất! Ta nhận thua! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!”
Minh Lan Nhược lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta: “Hương Na, ca ca ngươi có biết ngươi lẻn vào phủ đệ để ám sát ta không?”
Hương Na cứng họng, Sở Nguyên Bạch quả thật không biết hành động của nàng ta.
Nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược : “Vì ca ca nên ta mới đến đây, ngươi hạ độc lên người ca ca ta, ta muốn giết chết tên tiện nhân nhà ngươi!”
Minh Lan Nhược khẽ nhướng mày nhìn ả: “Ngươi luôn luôn lỗ mãng như vậy, dẫu thế nào cũng không biết rút kinh nghiệm, ca ca ngươi thật sự bao che cho ngươi quá mức rồi, áp giải đi!”
Sở Nguyên Bạch cũng có thể coi là một kẻ khôn khéo, sao lại nuôi dưỡng ra một ả muội muội không có đầu óc như vậy.
Nuông chiều quá nên hư rồi sao?
“Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta!”
Hương Na tức giận hét to, nhưng rất nhanh đã bị Linh Ngư thiếu kiên nhẫn nhét giẻ vào miệng, áp giải đến Tây sương phòng.
Minh Lan Nhược nhìn Xuân Hòa rồi thản nhiên nói: “Đi mời A Cổ Ma Ma đến đây, nói là…”
Nàng dừng lại một chút: “Con gà rừng ngốc nghếch, nóng nảy ở quê nhà Miêu Cương đã tự chui đầu vào rọ rồi, có thể nhổ lông để hầm canh rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất