Minh Lan Nhược - FULL

Minh đế giận dữ đập bàn.
“Mau, ngay bây giờ lập tức cho người gọi hắn vào cung cho trẫm!”
Hòa công công cúi người: “Nô tài tuân chỉ.”

Đông Xưởng, phòng tra tấn.
“Choang!” Một tiếng vang lên, Thương Kiều ném roi sắt nhuốm máu vào mâm đồng.
Thương Kiều thong thả lấy khăn tay lau đi máu tươi trên tay, thản nhiên nói: “Đi bẩm báo Minh đế là bản tọa lập tức vào cung.”
“Há há… Nhìn xem, Minh đế nổi trận lôi đình rồi kìa, Đốc chủ của chúng ta phải làm sao đây? Là mất đi ân sủng, hay là ngoan ngoãn thả bản tướng quân ra?”
Một tiếng cười khàn đặc vang lên.
Chu Sâm bị móc sắt xuyên qua xương bả vai, treo trên cao, lúc này cố gắng gượng nhưng đầy chật vật nhìn chằm chằm Thương Kiều.
Thương Kiều nhận lấy chén rượu từ tay tiểu thái giám bên cạnh, thong thả nói: “Ha Ha, Chu đại tướng quân yên tâm, ngươi sẽ sớm được ra ngoài thôi.”
Người đàn ông trung niên bị treo lên như con heo chờ bị giết mổ, toàn thân bị đánh đến da tróc thịt bong.
Nhưng nỗi đau thể xác khiến Chu Sâm giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, ông ta đột nhiên trợn to mắt như nhận ra điều gì đó:
“Ngươi… sẽ thả ta ra… ngươi… chẳng lẽ ngươi bắt ta vào đây chỉ để trút giận thôi sao?”
Thương Kiều nhấp một ngụm rượu trắng cay nồng, dòng rượu ấm trôi vào cổ họng, cảm giác nóng rát khiến hắn khẽ nheo đôi mắt phượng quyến rũ.
Không phải loại rượu thượng hạng gì nhưng đủ mạnh, hắn thích uống một ngụm rượu trong mùi máu tanh nồng nặc của phòng tra tấn, nó tạo một cảm giác kích thích kỳ lạ.
“Không sai, Chu đại tướng quân bây giờ mới phát hiện ra sao, chả lẽ ngươi ra tay với người của ta mà lại chẳng hề hấn gì cả sao, đấy không phải là cách ta làm việc.”
Hắn khẽ cười, đột nhiên hất rượu mạnh trong tay lên người Chu Sâm.
Rượu mạnh hắt lên vết thương, những cơn đau dữ dội khiến Chu Sâm đau đớn rên rỉ: “A…!!”
Thương Kiều cầm lấy bình rượu, đặt lên vết thương của Chu Sâm, miệng bình rượu từng chút một đâm vào vết thương trên vai phải của ông ta.
“Chu đại tướng quân, ngươi yên tâm, bản tọa biết ngươi là nhạc phụ và cữu cữu của tân thái tử, tất nhiên sẽ không giết ngươi, chỉ là bản tọa không nuốt không trôi cục tức này, sao không biết điều như mà cứ phải đối đầu với bản tọa vậy?”
Rượu mạnh từng chút từng chút chảy xuống, chảy qua vết thương trên người Chu Sâm, đau đến mức nước mắt nước mũi ông ta chảy tèm lem.
“Thương… Thương… Kiều… có bản lĩnh thì ngươi cứ… giết bản tướng quân đi, nếu không sớm muộn gì lão tử… cũng lấy mạng chó của tên thái giám nhà ngươi!”
Thương Kiều khẽ cười: “Chu đại tướng quân tức giận làm gì, bản tọa chỉ là chữa trị vết thương cho ngươi thôi mà, nó gọi là sát trùng đấy, nhịn một chút đi, những bá tánh chết dưới vó ngựa của ngươi còn không có cơ hội nhịn đâu.”
Hắn đã đích thân đi xem xét, cho dù Minh Lan Nhược sai người ra sức cứu chữa, vẫn có không ít người bị thương nặng và bị giẫm đạp đến chết, trong đó không ít là trẻ nhỏ.
Chu Sâm nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi giả vờ giả vịt cái gì… bá tánh cái gì chứ, Những tên thường dân ngu muội kia có biết ngươi ‘yêu dân như con’ thế này không? Bọn họ truyền tai nhau thế nào ngươi biết không, kẻ đáng ghê tởm nhất chính là lũ thái giám Đông Xưởng các ngươi!”
Ông ta cười gằn với vẻ mặt tái nhợt: “Tin hay không thì tùy, đám người bá tánh đó chẳng qua chỉ là lũ ngu xuẩn vô lại, ai ai cũng cho rằng lão tử là người tốt, ngươi mới là kẻ xấu, đến lúc ngươi trở thành tù nhân, chúng nhất định sẽ ném đá cho ngươi chết, rồi vui mừng ăn mừng!”
Thương Kiều không giận thản nhiên nói: “Bản tọa làm việc chưa bao giờ quan tâm đến lời đồn, mà chỉ làm những gì mình nên làm và muốn làm.”
Hắn dừng lại nghiêng đầu cười nhạt: “Còn chuyện thiên hạ vô số người muốn bản tọa chết, nếu cái chết của bản tọa có thể khiến thiên hạ vui mừng hân hoan vậy cũng tốt.”
Chu Sâm nhìn vào tròng mắt lạnh lùng thờ ơ của Thương Kiều, phát hiện ra hắn không hề có ý nói dối, sự thờ ơ và lạnh lùng của hắn đó xuất phát từ việc hắn thật sự không để tâm đến sống chết.
“Ngươi… ngươi cái tên điên này! Ngươi bị bệnh rồi!” Chu Sâm đột nhiên không nhịn được run rẩy, hoàn toàn không hiểu trên đời tại sao lại có loại người như vậy.
Thương Kiều khẽ cười thản nhiên nói với vẻ khinh miệt: “Bây giờ mới biết thì có phải là muộn rồi không?”
Nói xong, hắn liếc nhìn bình rượu trong tay, nhướng mày: “A, hết rượu rồi, người đâu, mang rượu mạnh đến cho Chu đại tướng quân của chúng ta sát trùng, cứ để ngài ấy ngâm mình trong vò rượu để chữa trị vết thương cho tốt.”
“Thương Kiều… tên cẩu tạp chủng ti tiện nhà ngươi!!” Chu Sâm tức giận và hoảng sợ tột độ.
Đây là lần đầu tiên ông ta được chứng kiến cái gọi là thủ đoạn tra tấn của Đông Xưởng, đã hiểu tại sao nơi này lại là địa ngục trần gian.
Quả nhiên là không có gì không thể nhìn thấy, chỉ có những điều đáng sợ không thể tưởng tượng nổi mới khiến người ta sống không bằng chết.
Tiểu Tề Tử đứng bên cạnh nhìn mà rùng mình, tâm trạng phức tạp, chủ tử nhà mình quả thật là một kẻ điên tùy hứng làm bậy.
Ai bảo cái thời thế khốn nạn này và cuộc chiến tranh giành quyền lực đẫm máu đã biến người tốt thành ác quỷ, nên hắn bị biến thành kẻ điên cũng là chuyện thường tình.
Tiểu gia là một kẻ điên thông minh đến cực điểm, mỗi bước đều đi trên lưỡi dao, ai ai cũng bất lực với hắn.
Cũng may, Tiểu nương nương là “thuốc chữa” của hắn.
Bây giờ hắn đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất cũng có chút nhân tính.

Hoàng cung
Thương Kiều vừa vào nội điện đã nhìn thấy Minh đế trừng mắt nhìn hắn với vẻ mặt u ám: “Ngươi còn dám đến đây gặp trẫm?”
Thương Kiều tùy ý ngồi xuống rồi thản nhiên nói: “Không biết Minh đế có chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Thương Kiều, Minh đế muốn cao giọng mắng mỏ nhưng lại thôi, lão ta bực bội nói: “Ngươi được lắm, dám tự ý bắt Chu Sâm mà không có lệnh của trẫm!”
Thương Kiều thản nhiên nói: “Vi thần bực bội trong lòng, Minh đế hẳn là biết vì sao vi thần muốn dạy dỗ Chu Sâm, cục tức này nếu không được giải tỏa thì sau này ai cũng có thể ra tay với người của bản tọa.”
“Vì sao ư, còn không phải là vì Minh Lan Nhược sao!” Minh đế rất muốn mắng người, nhưng sự tùy hứng của Thương Kiều đôi khi khiến lão ta cũng bất lực.
Cuối cùng lão ta chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Những người con của Chu Sâm vừa lập công lớn ở biên cương phía Bắc, sắp tới còn đang chuẩn bị cho lễ sắc phong Thái tử, dù ngươi có tức giận đến đâu, cũng không thể ra tay với Chu Sâm!”
Minh đế gần như đã phải nói lời ngon tiếng ngọt.
“Ngươi mau thả Chu Sâm ra, mau tìm cớ cho qua chuyện này đi!”
Thương Kiều không chút do dự, chậm rãi nói: “Được, vi thần sẽ cho người thả Chu Sâm.”
Cảnh tưởng Thương Kiều dễ dàng nghe lệnh này khiến Minh đột nhiên lo lắng cau mày: “Đừng nói là ngươi đã giết Chu Sâm rồi đấy chứ…”
Đôi khi Thương Kiều nói thả có khi là thả ra một thi thể.
Thương Kiều chống cằm, cười khẩy: “Minh đế yên tâm, Chu đại tướng quân chỉ bị thương ngoài da, vi thần còn cho ngài ấy ngâm mình trong rượu mạnh để sát trùng, giúp vết thương nhanh lành, ngài ấy khỏe lắm.”
Minh đế: “…”
Lão ta hít một hơi thật sâu, phất tay áo với vẻ bực bội: “Thôi được rồi, không chết là được, mau thả ông ta ra.”
Trước đó Thương Kiều đánh Chu Sâm đến tàn phế, lão ta cũng không nói gì, bây giờ lão ta cũng không thể trách Thương Kiều chỉ đánh người ta một trận rồi “ngâm rượu” được.
Thương Kiều khẽ hừ một tiếng: “Vi thần biết rồi, chẳng lẽ Minh đế gọi vi thần đến chỉ vì chuyện này?”
Minh đế ho khan cau mày nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi thật sự rất bênh vực Minh Lan Nhược đấy?”
Thương Kiều thản nhiên nhìn Minh đế, cười đầy ẩn ý: “Nợ nần cuối cùng cũng phải trả.”
Một câu nói, như lại mang hàm ý khác.
Minh đế như bị đâm trúng tim đen, tâm trạng nặng nề ngay lập tức, sắc mặt khó chịu nhìn sủng thần của mình.
Vào khoảnh khắc đó, lão ta dường như cảm thấy mình có chút thấy xa lạ với hắn.
Thương Kiều lại thản nhiên đứng dậy, khẽ cúi người về phía Minh đế: “Bệ hạ, vi thần xin phép cáo lui.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Minh đế đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.

Ads
';
Advertisement