Thương Kiều cười nhạt, gò má lạnh lùng: “Đương nhiên là tuân theo ý chỉ của Bệ hạ, thả Chu Sâm ra.”
Nói xong, hắn ung dung xoay người rời đi.
Thương Kiều vừa đi khỏi, Minh đế tức giận đập mạnh cây bút lông trên bàn xuống.
Không biết vì sao, lão ta luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Nhưng Thương Kiều, con dao trong tay lão ta tuy tùy hứng kiêu ngạo, nhưng vẫn luôn nghe lời lão ta mà bằng lòng thả Chu Sâm.
Vậy thì biến số duy nhất chính là Minh Lan Nhược…
Ánh mắt Minh đế lóe lên sát khí, nhân tố bất ổn định như Minh Lan Nhược, vừa ảnh hưởng đến Thượng Quan Hoành Nghiệp, đứa con trai mà lão ta yêu quý nhất, vừa ảnh hưởng đến vũ khí trung thành nhất của lão ta là Thương Kiều.
Nàng ta nhất định phải chết!
Chỉ có loại bỏ hết thảy những nhân tố bất ổn định, mới có thể khiến mọi thứ trở lại quỹ đạo.
“Nhưng mà, Bệ hạ, nếu người giết Minh phi, vậy chứng bệnh ‘phong’ của người phải làm sao?” Giọng nói lo lắng của Xuân Chiêu Nghi vang lên.
Minh đế khựng lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã lỡ lời nói ra những lời trong lòng.
Mà ái phi của lão ta, Xuân Chiêu Nghi, không biết từ lúc nào đã đi vào đang bưng bát yến sào,.
“Ai cho phép ngươi chưa được triệu kiến đã tự ý xông vào!” Minh đế tức giận trừng mắt nhìn Xuân Chiêu Nghi, đáy mắt thậm chí còn lóe lên sát ý.
Xuân Chiêu Nghi lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã thút thít nói: “Chẳng phải trước đó lang quân đã sai Hòa công công đến triệu kiến nô gia sao? Xin lang quân tha mạng cho nô gia!”
Nàng ấy khi ở riêng với Minh đế thường gọi lão ta là lang quân để tăng thêm phần tình thú, lúc này lại liên tục gọi “lang quân” và “nô gia”với giọng nói yểu điệu có chút sợ hãi và e lệ.
Tư thế là vẻ đẹp mong manh yếu đuối mà nam nhân thích nhất.
Đây là kỹ năng được các bà mối dạy dỗ từ nhỏ của những cô nương Giang Nam, tạo điểm khác biệt so với những tiểu thư khuê các trong cung.
Khiến Minh đế động lòng, cơn giận cũng tiêu tan đi một nửa, đành ngồi xuống phất tay: “Được rồi, đứng lên đi.”
Xuân Chiêu Nghi lúc này mới yểu điệu đứng dậy, quỳ gối bên cạnh Minh đế dịu dàng xoa bóp chân cho lão ta: “Nô gia nhờ vào sự sủng ái của người mới có được ngày hôm nay, mạng sống đều nằm trong tay người, nếu như thân thể lang quân có gì không khỏe, nô gia chắc chắn sẽ bị người trong hậu cung ăn tươi nuốt sống mất!”
Minh đế thích vẻ ngoài yếu đuối tựa như cây tầm gửi, chỉ có thể sống dựa vào lão ta của Xuân Chiêu Nghi.
Lão ta thở mạnh: “Trên đời này chẳng lẽ chỉ có một mình tên tiểu nha đầu Minh Lan Nhược kia mới biết chữa bệnh ‘phong’ hay sao? Trẫm đã có đại phu giỏi rồi!”
Xuân Chiêu Nghi sững người, thật không ngờ mình lại vô tình moi ra được một bí mật lớn như vậy.
Nàng ấy lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Nô gia đã nói mà, Minh phi nương nương dựa vào chút y thuật của mình, mà không biết trên dưới trước mặt Bệ hạ, thì ra thật sự có người có thể thay thế nàng ấy chữa bệnh cho Bệ hạ, thật là tốt quá!”
Nói xong, nàng ấy lại lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nhưng mà, Bệ hạ, người có chắc chắn là đối phương thật sự có bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho người không?”
Vẻ mặt lo lắng dịu dàng của Xuân Chiêu Nghi khiến tâm trạng Minh đế thoải mái hơn không ít.
Lão ta cười khẩy vỗ vỗ cặp mông đầy đặn của Xuân Chiêu Nghi: “Yên tâm, tên Chu Sâm kia cũng có kha khá lợi ích, ông ta mới tiến cử cho trẫm một lão đạo sĩ tinh thông y thuật, trẫm cho lão đạo sĩ kia khám qua hai ba lần, quả thật không tệ.”
Chẳng phải mấy ngày nay lão ta như đã hồi xuân, oai hùng như trước hay sao?
Minh đế vuốt râu, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm trầm: “Trẫm chưa bao giờ đặt cược tất cả vào một người, chút y thuật cỏ con của Minh Lan Nhược không thể nào khống chế trẫm được!”
Xuân Chiêu Nghi nghe vậy đảo mắt: “Nhưng mà, làm cách nào Chu đại tướng quân có thể qua mặt người khác, đưa đạo sĩ vào cung, có khi nào sẽ chọc giận Cửu Thiên Tuế hay không, dù sao thì việc luyện đan của người đều là do Cửu Thiên Tuế phụ trách?”
Vậy mà nàng ấy hoàn toàn không biết Chu Sâm đã dâng tặng đạo sĩ mới cho Hoàng đế.
Xem ra Hoàng đế vẫn còn giấu không ít bài.
“Hừ, Thương Kiều gần đây nhận được nhiều ân sủng quá mà sinh kiêu ngạo, có lẽ hắn ta cho rằng trẫm không thể sống thiếu hắn ta, nên ta cần phải dạy dỗ một chút.” Minh đế hừ lạnh một tiếng.
Giống như Chu Sâm đã nói, lão ta sủng ái Thương Kiều quá mức, nên thỉnh thoảng phải ra tay dạy dỗ.
Hơn nữa, Chu Sâm có thể dâng tặng đạo sĩ hữu dụng cho lão ta thì cũng là chuyện tốt.
Xuân Chiêu Nghi yếu đuối dựa vào người Minh đế, khẽ thì thầm bên tai lão ta: “Bệ hạ anh minh!”
Minh đế lập tức ôm lấy Xuân Chiêu Nghi đi vào nội điện.
…
Lại một đêm “vận động” cho đến tận canh ba.
Xuân Chiêu Nghi lúc này mới chỉnh trang lại y phục, đi ra từ nội điện, nhìn Hòa công công dẫn người và kiệu đến.
Nàng ấy đi đến bên cạnh Hòa công công, nói nhỏ những lời Hoàng đế đã nói lúc nãy.
Hòa công công lại tỏ vẻ bình tĩnh, không hề ngạc nhiên, chỉ nói: “Xuân Chiêu Nghi nương nương làm rất tốt, người chỉ cần tiếp tục hầu hạ Bệ hạ chu đáo là được.”
Xuân Chiêu Nghi thấy vậy lập tức hiểu ra, xem ra không có gì có thể qua mắt được Đông Xưởng.
Chỉ là…
Nàng ấy suy tư không biết Minh phi nương nương có biết chuyện này hay không, ít nhất nàng ấy cũng nên nghĩ cách truyền tin này cho Minh phi.
Nàng ấy đương nhiên không thể để Tên Hoàng đế kia giết chết Minh phi, nửa đời sau của nàng ấy còn phải dựa vào Minh phi.
…
Vài ngày sau, Minh Lan Nhược nhận được tin tức mà Xuân Chiêu Nghi sai người lén lút gửi đến, rồi nhìn tờ giấy mà Chu trắc phi sai người từ Tần vương phủ âm thầm gửi đến.
Chu gia dạo này quá mức náo nhiệt rồi.
Chu Sâm sai người liên kết các phe phái, một bên bám chặt lấy Tần vương đã được phong làm Thái tử, chỉ là chưa tổ chức lễ sắc phong.
Một mặt lại đưa người đến bên cạnh Hoàng đế, cố gắng san sẻ sự sủng ái của Thương Kiều từ Hoàng đế.
Nàng trầm ngâm đốt hai tờ giấy nhìn về phía chân trời.
Lúc hoàng hôn, trên bầu trời lại xuất hiện những đám mây đen u ám, Xuân Hòa nhìn sắc trời: “Xem ra, sắp có bão rồi.”
Minh Lan Nhược khẽ cười: “Phải, sắp có bão rồi.”
Cơn gió lạnh thổi tung mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng, những hạt mưa nhỏ cũng theo tiếng sấm sét rơi xuống.
Tí tách, tí tách rơi đầy sân.
Nàng bỗng nhớ đến nam nhân lần trước đã cùng dựa vào nhau trong đêm mưa, cùng nhau chơi cờ.
Đã bảy, tám ngày rồi chưa được gặp nam nhân đó, nàng biết gần đây hắn vô cùng bận rộn.
Gần đây bên trong bên ngoài triều đình đều đồn rằng Cửu Thiên Tuế Thương Kiều dường như đã đắc tội với Bệ hạ, Bệ hạ đối xử với Thương Kiều lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Vì vậy tuy cùng ở trong Kinh Thành, nhưng vì không muốn đắc tội với Hoàng đế nên không thể nào gặp nhau được.
Minh Lan Nhược khẽ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Xuân Hòa, đưa cho Cửu Thiên Tuế một phong thư, nói… Dù bận rộn đến đâu, cũng phải chú ý thân thể, không được tùy tiện uống thuốc.”
“Nếu tiểu thư nhớ Cửu Thiên Tuế như vậy, sao không tự mình đến Đông Xưởng một chuyến?”
Một giọng nói ôn hòa mát mẻ bỗng nhiên vang lên sau lưng Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược khựng lại, sau đó xoay người, nhìn thấy một vị thư sinh áo trắng không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.
Đôi mắt hẹp dài của hắn như sương khói, mặc y phục màu trắng rộng thùng thình, khiến cả người hắn toát lên vẻ thanh tao thoát tục.
Minh Lan Nhược mở to mắt, ngây người: “Ẩn… Thư sinh Ẩn?”
“Tiểu sinh đã lâu không đến bái kiến tiểu nương nương, khiến tiểu nương nương phải lo lắng rồi.” Vị thư sinh trẻ tuổi bước vào.
Xuân Hòa nhìn thấy chủ tử của mình cố gắng kìm nén không nhào tới, âm thầm cười trộm, lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa lại cho bọn họ.
“Sao… Sao huynh lại đến đây?” Minh Lan Nhược khẽ ho một tiếng, cầm lấy một chiếc quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy, thản nhiên đi đến bên cạnh hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất