Minh Lan Nhược - FULL

“Ngài Đốc chủ không thể đến, tiểu nương tử cũng không tiện đến Đông Xưởng, nên là tại hạ đã đến đây.”
Ẩn thư sinh ngồi bên cạnh bàn, thành thạo cầm lấy ấm trà, châm lửa pha trà.
Minh Lan Nhược phe phẩy cây quạt, ngồi xuống bên cạnh liếc nhìn hắn: “Ta còn tưởng rằng về sau Ẩn thư sinh sẽ không xuất hiện nữa.”
Từ sau khi viên thuốc thanh khẩu vị hoa hồng kia mất tác dụng, ” Ẩn thư sinh” liền không còn xuất hiện nữa.
Nàng còn tưởng từ đó hắn chán ghét thân phận xui xẻo này đến chết đi được, thật không ngờ hắn còn nguyện ý dùng thân phận ” Ẩn thư sinh” xuất hiện.
Ẩn thư sinh dùng que lửa dài khẽ chọc vào lò than, thản nhiên nói: “Sao có thể chứ, chẳng phải tại hạ là mưu sĩ của tiểu nương tử sao?”
Minh Lan Nhược phe phẩy cây quạt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn: “Đúng vậy, ngươi còn nhớ rõ, lúc trước có người đồng ý làm tiểu thư sinh ba tháng, nhưng mới có hơn hai tháng thì tiểu thư sinh kia đã biến mất.”
Ẩn thư sinh ngước mắt u oán nhìn nàng: “Sao vậy, tiểu nương tử rất thích tiểu thư sinh sao?”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn cây quạt tròn trong tay Minh Lan Nhược: “Mỗi lần, đều là tại hạ nhìn thấy tiểu nương tử khi phe phẩy cây quạt đều rất phong tình thu hút, thật hiếm khi thấy người làm nũng như vậy trước mặt Thiên Tuế Gia như vậy?”
Hay nói cách khác, chưa từng thấy nàng cố ý để lộ nét phong tình trước mặt Thương Kiều, nhưng đến khi Ẩn thư sinh này xuất hiện, nàng rất thoải mái thể hiện ra.
Cây quạt trong tay Minh Lan Nhược khựng lại.
Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên dùng quạt che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp chớp mắt:
“Bởi vì thiết lập của tiểu thư sinh là ‘không biết võ công’, cho nên rất dễ bắt nạt, chỉ có ta được phép bắt nạt hắn chứ hắn không thể bắt nạt ta!”
Ẩn thư sinh: “…”
Tiểu Tề Tử ở ngoài cửa nghe thấy mà suýt nữa không nhịn được cười.
Ăn hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà tiểu nương tử cũng có thể nói đường hoàng như vậy.
Xuân Hòa trừng mắt nhìn Tiểu Tề Tử đang cải trang thành thư đồng, vẫy tay ra hiệu hắn mau lại đây.
Tiểu Tề Tử lập tức ngoan ngoãn đi theo Xuân Hòa.
Đến chỗ ngoặt hành lang, Xuân Hòa sau khi xác định chủ tử sẽ không thể nghe thấy lời mình nói, mới bất mãn chọc vào đầu Tiểu Tề Tử: “Tiểu tử ngươi sao có thể nghe lén chủ tử nói chuyện riêng tư hả?”
Tiểu Tề Tử xoa xoa trán, vẻ mặt vô tội: “Xuân Hòa tỷ tỷ, chúng ta đều có nội lực, đây không phải là vô tình sao…”
Xuân Hòa lắc đầu: “Đi theo bên cạnh gia nhân thì luôn phải giữ cái đầu lạnh, biết chưa?”
Tiểu Tề Tử gật đầu: “Rõ.”
Xuân Hòa thuận tay kéo hắn ta ngồi xuống chiếc ghế dài ở hành lang bên cạnh: “Chúng ta ở đây chờ một lát đi, chủ tử gia và đại tiểu thư có khi còn lâu mới ra ngoài.”
Tiểu Tề Tử cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Xuân Hòa: “Vâng.”
Sau đó, hắn ta lấy từ trong ngực ra một gói giấy thấm dầu đưa cho Xuân Hòa: “Xuân Hòa tỷ tỷ, đây là bánh như ý và kẹo mè xửng ta mua ở Lục Ý phường, tỷ thử xem?”
Gói giấy thấm dầu vừa mở ra, mùi thơm ngọt ngào của bánh lập tức tỏa ra.
Xuân Hòa ngạc nhiên nhón một miếng bánh như ý nhỏ bằng đầu ngón tay: “Sao ngươi biết ta thích ăn bánh như ý, điểm tâm của Lục Ý phường này rất khó mua đấy.”
Tiểu Tề Tử khẽ ho khan một cái: “Đi ngang qua nên tiện thể mua thôi.”
Hắn ta biết hôm nay chủ tử gia muốn đến gặp tiểu nương tử, sáng sớm đã cố ý xin nghỉ đến Lục Ý phường xếp hàng một canh giờ để mua bánh.
Sợ bánh ngọt mới ra lò nguội rồi sẽ không ngon, nên cố ý để trong ngực mang đến.
“Vẫn còn ấm, cảm ơn ngươi.” Xuân Hòa đặt bánh như ý lên môi, hương vị tan ngay trong miệng khiến nàng ấy không nhịn được mỉm cười nói.
Tiểu Tề Tử nhìn nàng ấy đặt miếng bánh như ý mang theo hơi ấm của mình lên môi, không tự chủ được đỏ mặt.
Tiểu Tề Tử vội vàng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Xuân Hòa tỷ tỷ thích là được rồi.”
Xuân Hòa nhìn bộ dạng ngượng ngùng của tiểu thái giám trẻ tuổi, chỉ cảm thấy tiểu thái giám này thật lương thiện và thú vị.
Nàng ấy tùy ý nhón một viên kẹo mè xửng nhét vào miệng hắn ta: “Tiểu Tề Tử, ngươi cũng thử xem, kẹo mè xửng nhà bọn họ cũng là ngon nhất đấy.”
Tiểu Tề Tử không ngờ Xuân Hòa lại nhét vào miệng mình, luống cuống tay chân.
Nhưng hương vị kẹo mè xửng tràn ngập khoang miệng cùng với cảm giác mềm mại vừa rồi từ đầu ngón tay Xuân Hòa, khiến hắn ta càng đỏ mặt tía tai: “A… A… Cảm ơn.”
Nhìn tiểu thái giám sắp không thở nổi, Xuân Hòa không nhịn được phì cười: “Ngươi làm sao vậy, hít thở đi, không phải là món ăn ngươi mua sao?”
Muốn cảm ơn thì cũng phải là nàng ấy cảm ơn chứ!
Tiểu Tề Tử hít một hơi thật sâu, xấu hổ muốn chui xuống đất, lúc hắn ta giết người cũng không có ngượng ngùng như vậy.
“Ngọt không?” Xuân Hòa thấy buồn cười nhìn Tiểu Tề Tử, tiểu thái giám này là bị sao vậy?
Tiểu Tề Tử chỉ cảm thấy trong miệng toàn là vị ngọt, xoa xoa bờ môi mỏng của mình, nhìn khuôn mặt Xuân Hòa mỉm cười: “Ừm, ngọt lắm!”
Nếu thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, thì tốt biết bao.
“Ầm ầm ……”
Đột nhiên tiếng sấm vang lên, hoàng hôn buông xuống mang theo cơn gió lạnh lẽo và những hạt mưa tí tách rơi xuống.
Xuân Hòa nhìn bầu trời tối sầm bên ngoài hành lang: “Thời tiết năm nay thật khác thường, đã sắp tháng chạp rồi mà giờ mới bắt đầu mưa.”
Tiểu Tề Tử len lén, rụt rè nhìn góc nghiêng dịu dàng của Xuân Hòa, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Xuân Hòa lắc đầu: “Đám người Chu Như Cố, Trần Ninh hôm nay xuất thành, lúc này còn chưa trở về, chỉ sợ là phải dầm mưa rồi.”
Tiểu Tề Tử nghe được cái tên Chu Như Cố, ánh mắt ảm đạm: “Xuân Hòa tỷ tỷ đang lo lắng cho vị hôn phu sao, hôn sự rất thuận lợi phải không?”
Xuân Hòa nghe vậy, trên khuôn mặt hiền hòa có hơi ngượng ngùng: “Ừm, cũng tạm được.”
Chu tướng quân cũng không che giấu sự hài lòng với nàng ấy, đã bàn bạc với Vương ma ma chuyện kết thân, tam thư lục lễ đều sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Tiểu Tề Tử cúi đầu, viên kẹo trong miệng bỗng nhiên không còn ngọt ngào nữa, hắn ta nhỏ giọng nói: “Xuân Hòa tỷ tỷ có thích Chu hộ vệ trưởng không?”
Xuân Hòa mỉm cười, cũng không biết vì sao lại muốn tâm sự với tiểu thái giám giống như đệ đệ này.
Nàng nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo, nhỏ giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ là định thân trước thôi, ta và Chu Như Cố cũng có thể coi là quen biết, tuy hơi ồn ào, nhưng nhân phẩm không tệ.”
Nàng ấy và Cảnh Minh không giống nhau, nàng ấy rất thích trẻ con, muốn có một đứa con đáng yêu giống như tiểu thiếu gia Tiểu Hi.
Vì vậy, nàng ấy muốn kết hôn, gả cho một người quen biết rõ ràng, như vậy vẫn tốt hơn là hôn nhân ép buộc.
Tiểu Tề Tử nghe Xuân Hòa chậm rãi nói về lý tưởng của mình, trái tim hắn ta chợt đau nhói khó chịu.
Mưa thu tí tách rơi xuống như những hạt trân châu, vài chiếc đèn cung đình lay động ánh sáng vàng nhạt lạnh lẽo.
Tiểu thái giám trẻ tuổi vẫn mỉm cười dịu dàng: “A, vậy ta phải chuẩn bị lễ vật thật tốt cho Xuân Hòa tỷ tỷ mới được.”
Hắn ta biết mong muốn điều khiến thời gian dừng lại, chỉ là ước nguyện xa vời của bản thân.
Nhưng Xuân Hòa đang cười, nàng ấy vui vẻ,vậy là đủ rồi.

“Tiểu Tề Tử thích Xuân Hòa phải không?”
Trong phòng, nữ tử xinh đẹp diễm lệ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, gối đầu lên đùi thư sinh trẻ tuổi, nhắm mắt nhẹ giọng hỏi.
Ẩn thư sinh xoa huyệt thái dương cho nàng, thản nhiên nói: “Sao vậy, tiểu nương tử còn muốn làm bà mối hay sao?”
Minh Lan Nhược khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ là có chút cảm động thôi.”
Nàng biết Xuân Hòa là cô nương tương đối tuân thủ quy củ, cũng không thích ai.
Nhưng cũng rất hài lòng với hôn sự với Chu Như Cố, bởi vì Xuân Hòa rất thích trẻ con.
Mà Tiểu Tề Tử không thể cho Xuân Hòa thứ nàng ấy muốn.
“Nếu lúc trước Đốc chủ vĩnh viễn không thể khôi phục thân thể, thì tiểu nương tử có còn lựa chọn Đốc chủ hay không?” Ẩn thư sinh thản nhiên hỏi một câu.
Minh Lan Nhược miễn cưỡng mở mắt mỉm cười nhìn người mình đang gối đầu: “Không, nam nhân mà bị bất lực, thì còn gì là nam nhân sao?”

Ads
';
Advertisement