Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng ken két, đôi mắt phượng hừng hực lửa giận: “Thương Kiều, nàng ấy hiện tại trên danh nghĩa vẫn là thê tử của ta! Nàng ấy là thê tử của ta!”
Rõ ràng không ai nói ra tên của đối phương, nhưng cả hai đều biết họ đang nói về ai.
“Ừm, rất nhanh thôi, nàng ấy sẽ không còn là nữa.” Thương Kiều thản nhiên cười khẩy.
Lần này, hắn không dừng lại nữa xoay người rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn bóng lưng hắn khuất dần, đáy mắt trán đầy tia máu lạnh.
Cướp nương tử để trả thù, thù này không đội trời chung!
Thương Kiều, những gì ngươi làm với ta hôm nay sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại gấp bội!
Hắn ta nhìn thị vệ bên cạnh: “Lập tức đưa lệnh bài của bản vương vào tẩm cung của phụ hoàng, bản vương muốn đơn độc cầu kiến phụ hoàng.”
Tên thị vệ lập tức chắp tay: “Vâng.”

Thanh Vân điện vào chạng vạng chiều.
Minh đế nịnh nọt nhìn Thương Kiều: “Ái khanh, ngươi xem trẫm hôm nay làm như vậy được chưa, ngươi đã vui lòng hơn chút nào chưa?”
Thương Kiều mặc trường bào gấm đen thêu chỉ vàng, một bên rót trà cho Minh đế, một bên mỉm cười.
“Vâng, bệ hạ làm rất tốt, thần vẫn là người được bệ hạ sủng ái nhất, tạ chủ long ân.”
Mọi thứ dường như vẫn là kiểu quân vương và sủng thần như trước.
Nhưng bầu không khí lại rất kỳ quái.
Minh đế cao cao tại thượng dè dặt hỏi: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy… đan dược của trẫm?”
Thương Kiều từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp khác, đặt lên bàn: “Đây là ba viên mới luyện chế, mấy ngày nay bệ hạ hãy dùng tiết kiệm, không dễ luyện đâu.”
Nhưng lần này, hắn không tự mình thử thuốc.
“Tốt, tốt!” Minh đế gật đầu lia lịa, cũng không để ý chỉ vội vàng mở hộp ra như thể vừa được ban tặng báu vật.
Lão ta lấy một viên thuốc bên trong ra nuốt xuống.
Không lâu sau, cả người lâng lâng như đang bay bổng, mềm nhũn ngã xuống giường, như thể cả người lẫn ý thức đều trôi vào tiên cảnh.
Thương Kiều nhìn bộ dạng của Minh đế thì khinh miệt cười nhạt rồi bước ra khỏi nội điện.
Hòa công công đang tự mình bưng nước đứng hầu ở ngoài điện: “Xem ra bệ hạ rất thích loại đan dược đó, vì đan dược đó mà cái gì cũng chịu làm.”
Chỉ sợ sau này cũng sẽ chết vì loại đan dược đó.
Nghĩ đến đây cũng thấy loại đan dược đó thật đáng sợ.
“Sau chuyện này, loại thực vật đó không được xuất hiện ở Trung Nguyên nữa, bản tọa đã cho người thiêu hủy toàn bộ hạt giống của nó.” Thương Kiều lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn liếc nhìn vào phòng: “Bảo ngự y chăm sóc bệ hạ cho tốt.”
“Vâng.” Hòa công công đáp.
Ông ta do dự một chút: “Vậy, nếu có người cầu kiến bệ hạ, ví dụ như người của Tần vương, còn có người của Chu gia…”
Nói chung, phải khống chế thiên tử để sa chư hầu, phải ngăn cản Hoàng đế và các đại thần gặp gỡ riêng tư.
“Để bọn họ vào, bệ hạ muốn gặp ai thì gặp.” Thương Kiều lại nói với vẻ mặt khó lường.
Hòa công công cũng không hỏi nhiều: “Vâng.”
Thương Kiều buông lỏng mái tóc đen nhánh sau lưng, đôi mắt xinh đẹp, mặc trường bào lộng lẫy, tay cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo đi dọc hành lang.
Hắn nhắm mắt tận hưởng làn gió đêm mát rượi, hít một hơi thật sâu, khẽ ngâm nga một khúc nhạc êm tai: “Hắn a ~ Nô xem ai là người trong hí, ai bày ra một bàn cờ, ai hát xong, người đó mới lên sân khấu, mới gọi là một vở kịch chặt đầu ba chìm bảy nổi…”
Giữa hoàng cung rộng lớn vắng lặng như ma ám, một bóng hình u ám vừa diễm lệ vừa mị.
Hòa công công thở dài đứng từ xa nhìn theo.
Đốc chủ thiếu tiểu nương nương một thời gian mà đã trở nên không giống người.
Đốc chủ vẫn cần thêm chút hơi người từ tiểu nương nương thì sẽ tốt hơn.

Trưa ngày hôm sau
Thượng Quan Hoành Nghiệp cuối cùng cũng được phép vào yết kiến Hoàng đế.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, may quá, xem ra phụ hoàng vẫn chưa bị tên yêu nghiệt Thương Kiều mê hoặc đến mức ngay cả nhi tử cũng không nhận ra.
Hơn nữa, điều này cũng chứng minh phụ hoàng không bị giam lỏng và khống chế.
Thượng Quan Hoành Nghiệp được đưa vào tẩm cung của Minh đế.
Hắn ta rất muốn hỏi Minh đế rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng Minh đế luôn tìm cách lảng tránh.
Cho đến khi Minh đế giả vờ làm vỡ chén trà, mới tìm cớ đuổi đám thái giám bên cạnh ra ngoài thay trà mới.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lập tức nhận ra tình cảnh của Minh đế có gì đó không ổn.
Tuyến tình báo hắn ta cài trong cung không thể tiếp cận phụ hoàng và Thương Kiều, tin tức nhận được đều không quan trọng.
Quả nhiên, khi trong nội điện không còn ai, Minh đế nhìn nhi tử mình đột nhiên đứng dậy, run rẩy vẫy tay: “Nghiệp nhi, mau đến đây với phụ hoàng.”
“Phụ hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong cung xảy ra chuyện gì sao?” Thượng Quan Hoành Nghiệp vội vàng tiến lên đỡ Minh đế.
Trong lòng hắn ta vô cùng kinh ngạc, từ khi hắn ta mười ba tuổi, phụ hoàng chưa từng có cử chỉ thân thiết như vậy.
Minh đế không kìm được đỏ hoe mắt kể lại ngắn gọn những gì mình đã trải qua cho Thượng Quan Hoành Nghiệp: “… Chính là như vậy!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe xong, tức đến mức suýt chút nữa nổ phổi, theo bản năng muốn rút đao bên hông.
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu vì giận dữ: “Sao có thể như vậy, bản vương phải đi giết tên hoạn quan Thương Kiều đó!”
“Nhỏ tiếng một chút, dừng tay!” Minh đế vội vàng giữ tay hắn ta lại.
Minh đế thấp giọng quát: “Trẫm còn chưa nói gì, sao ngươi lại nóng nảy như vậy!”
Đứa nhi tử này của cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình nóng nảy, trước đây lão ta còn cho là thẳng thắn, dễ nhìn thấu, nhưng bây giờ lại thấy quá hấp tấp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít một hơi thật sâu, đáy mắt như muốn bốc hỏa: “Phụ hoàng, người cứ nhịn để hắn ta sỉ nhục người như vậy, cứ để hắn ta lộng quyền như vậy sao?”
Thì ra tất cả đều là do tên khốn Thương Kiều giở trò, vì tư thù cá nhân mà ép phụ hoàng giết cữu cữu!
“Nhi thần muốn dẫn binh đi thanh trừng, tru diệt tên gian thần!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng nghiến lợi.
Minh đế lại bắt đầu đau đầu: “Ngươi lấy gì để dẫn binh đi thanh trừng? Binh bộ đều là người của hắn, trong cung cũng đều là người của hắn, hổ phù thậm chí không ở trong tay trẫm mà ở trong tay Thương Kiều!”
Mà tất cả những điều này, đều là do chính tay lão ta giao cho Thương Kiều.
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững người, phụ hoàng đa nghi cho nên năm đó hắn ta từ bỏ nghiệp võ, chuyển đến Hình bộ cũng là vì muốn phụ hoàng yên tâm.
Hơn nữa bản thân phụ hoàng cũng là người xuất thân từ việc tạo phản, sợ người khác làm điều tương tự, nên quản lý binh quyền rất chặt chẽ.
Ngay cả cữu cữu Chu Sâm năm đó điều động binh lính của doanh trại lớn trong kinh thành, phái kỵ binh và bộ binh bao vây giết Minh Lan Nhược ở kinh thành.
Đều là phụ hoàng âm thầm đưa lệnh bài điều binh cho Binh bộ, mới có thể làm như vậy.
Nhưng sau chuyện đó, Thương Kiều đã được quyền nắm giữ toàn bộ lệnh bài điều binh của Binh bộ trong tay.
Bây giờ, ngoài năm trăm phủ binh của Tần vương phủ, những binh lính khác của kinh thành trên danh nghĩa, thì hắn ta thật sự không điều động được một ai.
Đương nhiên, hắn ta cũng không phải là không có át chủ bài, nếu thật sự muốn ra tay, hắn ta thậm chí có thể điều động cấm quân!
Nhưng đây là điều tối kỵ của bậc đế vương!
Một khi để phụ hoàng biết được át chủ bài của hắn ta, chỉ e là cho dù hắn ta dẫn binh đi thanh trừng thành công thì theo tính cách đa nghi của phụ hoàng…
Cho dù hắn ta cứu được phụ hoàng, nhưng ngôi vị Thái tử còn chưa chính thức làm lễ này, hắn ta cũng đừng hòng làm nữa, ngôi vị Hoàng đế cũng không còn liên quan gì đến hắn ta nữa.
Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không dung túng cho hắn ta nhúng tay vào chuyện này.

Ads
';
Advertisement