Quả nhiên, Minh đế nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp với vẻ nghi hoặc: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự còn có thể điều binh? Điều binh từ đâu?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thay đổi sắc mặt, nghiến răng cười gượng, hai tay xòe ra: “Phủ đệ của nhi thần còn năm trăm phủ binh, cũng nguyện vì phụ hoàng đòi lại công đạo.”
Minh đế nghe vậy, biết là thở phào nhẹ nhõm hay là tức giận bất lực: “Năm trăm phủ binh của ngươi e là chưa đến Chu Tước đại đường đã bị giết sạch rồi, đừng làm bừa!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhắm mắt, siết chặt nắm tay.
Thật là đáng chết!
Hắn ta rõ ràng chỉ muốn vì phụ hoàng trút giận, cứu cữu cữu.
Vậy mà vì tính đa nghi của phụ hoàng, khiến hắn ta bị trói buộc tay chân, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đã là vua thì phải đặt lợi ích quốc gia, quyền lực của bản thân lên trên hết, không nương tay vì tình riêng dù là tình phụ tử.
Lại một lần nữa hắn ta thất bại và thấu hiểu câu nói này.
Minh đế nào biết nhi tử “chính trực” của mình đang nghĩ gì, chỉ cau mày…
“Binh mã kinh thành không thể điều động, nhưng binh mã biên cương thành tỉnh lại có thể tiến kinh cần vương, trẫm nhớ rõ lúc trước ngươi từng thống lĩnh binh mã Túc Châu, Vân Châu và U Châu.”
Lần trước thảo phạt thổ phỉ Đông Bắc cương, chính là Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn đầu đại quân ba châu bình định.
Trong lòng Thượng Quan Hoành Nghiệp khẽ lay động, đúng vậy, ba châu đại quân kia kỳ thật đều là người của hắn ta, cũng là át chủ bài của hắn ta.
So với Hoàng đế, thì bọn họ càng nghe lệnh Tần vương là hắn ta hơn.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cúi đầu chắp tay, ra vẻ bất đắc dĩ: “Nhi tử đã giao trả hổ phù, chỉ sợ không thể điều động bọn họ.”
Hắn ta không thể để phụ hoàng phát giác điểm này, nhưng có thể dẫn dắt phụ hoàng nói ra chuyện điều động ba châu đại quân.
Quả nhiên, thấy nhi tử ‘khó xử’, Minh đế lại cười: “Đại quân biên cương không chỉ nhận hổ phù, còn nhận thư tay đóng ấn giám hoặc ngọc tỷ của trẫm!”
Quân đội xung quanh kinh thành, cần hổ phù mới có thể điều động, nhưng biên quân lại không giống.
Lúc trước lão ta sợ biên quân xa khỏi sự cai quản của Hoàng đế sẽ không dễ khống chế.
Cho nên yêu cầu tướng lĩnh biên quân trước hết phải nhận thư tay đóng ấn giám của lão ta, so với hổ phù thì thư tay của lão ta càng có thể khiến tướng lĩnh biên quân tin phục.
“Chỉ cần thư tay và ấn giám của trẫm, cộng thêm ấn giám Tần vương của ngươi thì ba châu đại quân nhất định có thể thuận lợi tiến kinh.”
Hai mắt Minh đế đục ngầu sáng lên, phảng phất như trở lại thời còn trẻ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười theo: “Phụ hoàng thật là diệu kế!”
Phụ hoàng chung quy là đã già rồi, nếu là lúc trẻ thì e là chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu việc hắn ta che giấu vụng về chuyện này.
“Nhưng từ lúc đưa thư ra ngoài, tránh né truy sát, đến lúc ba quân tiến kinh, chỉ sợ phải cần thêm một ít thời gian nữa.” Thượng Quan Hoành Nghiệp nói.
Minh đế không cho là chuyện to tát mà cười khẩy: “Không sao, Thương Kiều sẽ không giết trẫm, hắn chỉ là được trẫm ban ân sủng nhiều đến mức không biết trời cao đất rộng, mới dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, chúng ta còn thời gian.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe Minh đế nhắc tới Thương Kiều với ngữ khí kia, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn ta thăm dò hỏi: “Phụ hoàng, đến lúc đó, nếu nhi tử và người cùng nhau phối hợp trong kinh và ngoài thành, cùng nhau nhổ tận gốc thế lực của Thương Kiều trong cung và ngoài triều, người định xử trí hắn như thế nào?”
Minh đế trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là giam lỏng hắn! Trẫm có thể cho hắn ân sủng thì cũng có thể lấy lại, đến lúc đó để hắn thử nếm trải cảm giác bị trẫm dày vò giam lỏng!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa nghe, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm…
Phẫn nộ, tức giận thậm chí hận ý và thất vọng đan xen.
Tại sao, phụ hoàng đa nghi ghen ghét, có thể giết nhiều người vì hoài nghi như vậy, nhưng Thương Kiều phạm phải tội lớn tru di cửu tộc này.
Phụ hoàng không băm thây hắn thành trăm mảnh, vậy mà chỉ định giam lỏng Thương Kiều thôi sao?
“Sao vậy, ngươi cảm thấy nên xử trí Thương Kiều như thế nào?” Minh đế bỗng nhiên nhìn về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp, nheo mắt dò xét.
Lão ta đương nhiên biết nhi tử mình chán ghét Thương Kiều đến mức nào.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn xuống, che giấu lửa giận và thất vọng trong mắt, trên mặt chỉ có chút bất đắc dĩ.
“Phụ hoàng muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó, nhi tử tuân theo mọi mệnh lệnh của phụ hoàng.”
Minh đế thấy vậy, lúc này mới hài lòng vuốt râu: “Yên tâm, chờ trẫm “hóa thành tiên” xong thì ngươi muốn giết hắn thế nào cũng được.”
Đến lúc đó, Thương Kiều chết rồi, lão ta có thể lo việc tuẫn táng cho hắn, coi như đây là chút tình nghĩa quân thần chủ tớ đối với Thương Kiều vì đã hầu hạ lão ta một thời gian.
Lên trời rồi, Thương Kiều cũng phải làm nô bộc hầu hạ lão ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp giật giật khóe miệng cười gượng: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Hắn ta đã hoàn toàn rơi vào trong cảm xúc ủ rũ thất vọng bất lực.
Phụ hoàng… Thật sự là càng già càng hồ đồ, cũng càng ngày càng khiến hắn ta thất vọng, đến nước này rồi, còn mong muốn Thương Kiều hầu hạ.
Thật sự là điên rồi!
Minh đế từ trong đai lưng lấy ra một cái ấn giám nhỏ đưa cho Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Đây là ấn tín mật lệnh của phụ hoàng, Thương Kiều không biết, ngươi có thể dựa vào cái này để điều động Cấm Vệ quân, tìm cách liên lạc với trẫm!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn cái ấn tín bằng vàng kia, có chút khó hiểu: “Nhưng cấm vệ hoàng gia năm đó là phụ trách bảo vệ tiên đế, nhi thần nhớ rõ sau này cấm vệ nội chiến, người kế vị không phải rất ít khi dùng cấm vệ sao?”
Lúc trước cấm vệ trong hoàng gia có người bị phụ hoàng mua chuộc, cho nên sau này mới như vậy, cũng để phụ hoàng thuận lợi bắt được tiên đế.
Nhưng đại bộ phận cấm vệ hoàng gia cũng không nhận những đồng vàng mà phụ hoàng mua chuộc cuối cùng có người thì chết, có người thì chạy.
Những người còn lại lại không có được sự tín nhiệm của phụ hoàng…
Phụ hoàng cho rằng những tử sĩ này có thể bị ngài ấy mua chuộc phản bội tiên đế, vậy thì cũng có thể bị người khác mua chuộc phản bội ngài ấy!
Cho nên, ngài ta dứt khoát nâng đỡ Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng lớn mạnh ở một mức độ nào đó có thể thay thế chức năng của cấm vệ tử sĩ.
Hơn nữa quyền lực của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng ngày càng lớn, trong triều móng vuốt khắp nơi, chỉ nghe lệnh phụ hoàng, người có quyền tiên trảm hậu tấu.
Đặc biệt là sau khi Thương Kiều trở thành thủ lĩnh Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng càng không kiêng nể gì.
Nhưng hiện tại phụ hoàng bị cẩu tử mà ngài ấy nuôi dưỡng phản bội!
Sau đó, phụ hoàng lại nhớ tới cấm vệ hoàng gia tuy vẫn luôn tồn tại, nhưng bị ghẻ lạnh nhiều năm.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện tại không biết phụ hoàng như thế nào.
Hành vi và thái độ như vậy thật sự không giống một vị đế vương, khó trách đều bị người trong nội cung và Thương Kiều khống chế, phụ hoàng còn không biết gì.
Nhưng đây là phụ hoàng của hắn ta…
Thượng Quan Hoành Nghiệp phức tạp nói: “Người… đoạn thời gian này vẫn nên giả vờ như bình thường, nhi thần sẽ nghĩ cách liên lạc với cấm vệ hoàng gia, truyền tin tức cho người.”
“Yên tâm, năm đó trẫm có thể đoạt được giang sơn, hôm nay sao có thể dễ dàng bị Thương Kiều khống chế?” Minh đế cười lạnh một tiếng.
Lão ta ném một cái hộp lên bàn: “Thương Kiều cho rằng trẫm không biết hắn động tay động chân đến đan dược để khống chế trẫm sao?”
Ngày đó Thương Kiều không chủ động thử thuốc, lão ta đã cảm thấy không đúng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn hai viên thuốc màu xanh biếc trong hộp, ánh mắt chán ghét tột độ…
“Phụ hoàng đã biết những viên thuốc này bị người ta động tay động chân, thì đừng ăn nữa, âm thầm vứt bỏ là được.”
Minh đế cúi xuống nhìn viên thuốc, cơ mặt giật giật, nghiến răng nói…
“Hiện tại trẫm không thể rời khỏi những viên thuốc này, một khi rời khỏi, toàn thân như bị trăm ngàn côn trùng cắn xé, chờ ngày trẫm nắm lại quyền hành, nhất định éo Thương Kiều giao ra thuốc giải!”
Nói xong, lão ta nhanh chóng cầm một viên thuốc nhét vào miệng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thậm chí còn chưa kịp ngăn cản.
Nhìn Minh đế từ từ ngã xuống ghế, bộ dáng lâng lâng như lên “tiên”, hắn ta siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất