Tiểu Tề Tử ngây người: “Thiên Tuế Gia đêm qua vào phòng luyện đan, chế tạo đan dược cho bệ hạ…”
Vừa nói xong, Minh Lan Nhược đã xoay người đi thẳng về phía phòng luyện đan.
Khi Minh Lan Nhược tới phòng luyện đan, nàng nhìn thấy một người mặc đạo bào màu trắng, dáng người yểu điệu ở bên ngoài, dẫn đầu đội hộ vệ tuần tra xung quanh.
“Điệu vương phi?” Vân Nghê nhìn nàng, mỉm cười chào hỏi.
Minh Lan Nhược nhẹ gật đầu: “Vân vệ trưởng, ta tới gặp Thiên Tuế Gia.”
“Vậy không đúng lúc rồi, Thiên Tuế Gia phải luyện đan, một tháng sau mới xuất quan hay là ngài chịu khó đợi đi.” Vân Nghê nói
Minh Lan Nhược cau mày: “Ta có chuyện quan trọng.”
Nàng cần Thương Kiều ra mặt, nếu hắn không thể ra mặt thì nàng phải cân nhắc đến cách khác.
“Không thể được, không phải ai cũng rãnh rỗi như ngài đâu.” Vân Nghê cười khúc khích.
Minh Lan Nhược mặt vô cảm nói: “Vậy sau khi hắn ra ngoài, làm phiền ngươi nói với hắn một tiếng, ta có việc cần phải đi xa một chuyến.”
Nói xong nàng quay người bỏ đi.
Nhưng nàng mới đi được hai bước, Vân Nghê nhanh chóng đến cản trước mặt, khinh thường nói “Thiên Tuế Gia có lệnh, ngươi không được phép ra ngoài, ngươi đã gây ra quá nhiều rắc rối cho ngài ấy rồi.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn nàng ta tỏ vẻ nữ chủ nhân, đột ngột giơ tay lên, dứt khoát cho nàng ta một cái tát: “Bốp!”
Bàn tay không chút lưu tình tát lên mặt Vân Nghê, làm cho mặt Vân Nghê nghiêng sang một bên.
“Ngươi là cái thá gì chứ, một hộ vệ nhỏ bé mà thôi, cản ta nữa thử xem?” Minh Lan Nhược mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, nàng không còn dáng vẻ bình dị, gần gũi nữa, toàn thân được bảo phủ bởi khí chất sang quý, lạnh lẽo của con cháu nhà trâm anh thế phiệt, khiến người khác không dám nhìn gần.
Minh Lan Nhược kiêu ngạo và đoan trang, khí chất của kẻ bề trên ngay lập tức trấn áp những người xung quanh.
Vân Nghê che mặt, cứng người đứng tại chỗ.
Cũng may Tiểu Tề Tử với vẻ mặt khó hiểu đã vội vàng chạy tới, phá vỡ bầu không khí lạnh lùng và trang nghiêm này: “Đây là… Có chuyện gì vậy?”
Thị nữ của Vân Nghê – Kiếm Vũ giật mình, tức giận rút kiếm lao tới: “Tiện nhân, Vân vệ trưởng của bọn ta là quan tứ phẩm, phiên trưởng của Cẩm y vệ, thống lĩnh mười ba vệ binh cẩm y của Phi Vân vệ, sao ngươi dám xúc phạm người, ta giết ngươi… “
Tiểu Tề Tử kinh hãi, vội vàng đè tay của Kiếm Vũ lại: “Kiếm Vũ, không được!”
“Bốp!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì lại một tiếng bạt tai vang lên, lần này là tát thẳng vào mặt Kiếm Vũ đang lơ là cảnh giác.
Minh Lan Nhược dùng hết sức để tát, nhìn khuôn mặt sưng tấy, ngẩn người của Kiếm Vũ, nàng không chút cảm xúc giơ tay lên.
“Vương phi là tần phi của hoàng thất, là chính nhất phẩm, đánh một quan tứ phẩm vô lễ với bề trên là chuyện hợp tình hợp lí.”
Nàng dừng một chút rồi lạnh nhạt nói.
“Còn như ngươi, một cẩm y vệ của Đông xưởng không có cấp bậc mà dám rút kiếm chống lại vương phi, xúc phạm hoàng thất. Bây giờ vương phi có thể yêu cầu Tề công công giết ngươi ngay lập tức. Chuyện này thậm chí không cần phải cáo trạng đến chỗ bệ hạ, tam ti pháp bên trong hình bộ có ai dám nói vương phi có lỗi!”
Kiếm Vũ nghẹn họng, uy thế của Đông xưởng trấn áp bốn phương, giám sát, điều tra quan lại và hoàng thất, ai cũng nể mặt bọn họ ba phần.
Nhưng khí thế của Minh Lan Nhược quá áp đảo, từng câu từng chữ đều đè bẹp ả khiến ả không dám động đậy.
“Không tin, ngươi có muốn thử không?” Minh Lan Nhược lạnh lùng nhướng mày.
Kiếm Vũ theo bản năng buông kiếm trong tay xuống, trong lòng thấy sợ hãi, không biết tại sao ả cảm thấy nữ nhân trước mặt này thật dám giết ả!
Tiểu Tề Tử cũng kinh hãi, Minh Lan Nhược ngày thường là người gần gũi, hòa đồng, là kiểu mỹ nhân tinh nghịch.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy khí thế oai nghiêm trời sinh của nàng, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng ẩn chứa sát khí khó lường.
Kiếm Vũ che khuôn mặt sưng tấy, đau nhức của mình, không cam lòng cắn răng nói: “Miệng thì nói là lễ giáo, không phải bản thân cũng là người chưa thành hôn mà đã có con…”
“Bốp!”
Lần này là do Vân Nghê ra tay, tát Kiếm Vũ một cái, cắt ngang lời của ả.
Kiếm Vũ không dám tin nhìn Vân Nghê: “Vệ trưởng, ngài…”
“Câm miệng!” Vân Nghê lạnh lùng nói.
Sau đó, nàng ta cúi người với Minh Lan Nhược: “Là hạ quan vượt quyền, vương phi đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng thần.”
Tiểu Tề Tử cũng vội vàng hành lễ với Minh Lan Nhược: “Vương phi bớt giận, là nhà ta không dạy dỗ người cẩn thận, đợi khi Thiên Tuế Gia xuất quan, nhà ta nhất định sẽ đưa Kiếm Vũ tới lãnh phạt.”
Minh Lan Nhược nhìn Tiểu Tề Tử, biết y muốn che chở người của Cẩm y vệ, sợ nàng thật sự ra tay lấy mạng Kiếm Vũ.
Nàng khẽ mỉm cười: “Xem như nể mặt ngươi, chuyện hôm nay dừng ở đây.”
Sau đó, nàng nhíu mày nhìn Vân Nghê: “Sau khi Thương Kiều xuất quan, ngươi có thể tiếp tục giả bộ đáng thương nói cho hắn biết ta đã sỉ nhục ngươi, ngươi có thể tùy ý thêm mắn giậm muối.”
Nàng cười một tiếng: “Ta cũng khá tò mò, rốt cuộc trong lòng hắn thì một cơ thiếp như ngươi quan trọng hay là người thân như ta quan trọng.”
Nói xong nàng xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Không ai dám ngăn cản bóng lưng cô độc vừa cao quý vừa kiêu ngạo đó.
Nàng rời đi đã được một lúc lâu, cả đám Cẩm y vệ vẫn thấy khó chịu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất