Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Tề Tử căm giận liếc nhìn kẻ gây chuyện Kiếm Vũ: “Bà cố nội đó có thân phận gì, bình thường ngài ấy có vẻ ngây thơ, ngờ nghệch nên ngươi thật sự dám coi thường ngài ấy, còn dám lỗ mãng như vậy, nhà ta chỉ có thể bảo vệ ngươi lúc này, không thể bảo vệ ngươi cả đời!”
Nói xong, y cũng dẫn người của mình rời đi.
Sắc mặt Vân Nghê khó coi, nàng ta biết Tiểu Tề Tử cũng đang ngầm cảnh cáo nàng ta.
Kiếm Vũ đáng thương nói: “Vệ trưởng…”
Vân Nghê nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Thiệt thòi cho ngươi rồi, vừa rồi ta muốn cứu mạng ngươi nên mới ra tay.”
“Ta biết.” Kiếm Vũ rưng rưng nước mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, một ngày nào đó ta sẽ lột da nữ nhân đó!”
Vân Nghê sờ lên khuôn mặt sưng tấy của bản thân, âm trầm nói: “Không gấp, sớm muộn gì chúng ta sẽ tính toán nợ nần với nàng ta, mỗi một món nợ ta đều nhớ kỹ!”
Hận sao, kiếp trước nàng ta chỉ hận một mình Minh Lan Nhược, không kém với thù giết cha giết mẹ.
Trời cao cho nàng sống lại chính là để nàng giết chết phản diện độc ác Minh Lan Nhược, bảo vệ đốc chủ cả đời, làm bạn với ngài ấy cả đời.

Minh Lan Nhược vừa ra khỏi Đông xưởng, Tiểu Tề Tử đã vội vàng chạy tới: “Đại tiểu thư của ta ơi, ngài cứ đi như vậy, ta biết ăn nói thế nào với Thiên Tuế Gia”
Minh Lan Nhược mỉm cười, quay về dáng vẻ ôn hòa thường ngày: “Hôm qua ta đã nói với đốc chủ của các ngươi, ta muốn đi cứu phụ thân.”
Tiểu Tề Tử vừa lo lắng vừa hoảng hốt như kiến ​​trong chảo dầu: “Vậy ngài muốn đến phủ quốc công?”
“Ta có thể nói cho ngươi biết ta đi đâu nhưng mà Tiểu Tề Tử cho ta mượn chút bạc đi, ta cần dùng gấp!” Minh Lan Nhược cười cong mắt, không chút khách sáo đưa tay.
Tiểu Tề Tử: “Ngài chờ một chút!”
Y nhanh chóng gọi người cầm đến cho Minh Lan Nhược ngân phiếu có giá trị hơn hai ngàn lượng: “Thiên Tuế Gia đang bế quan, Hòa công công cũng không có ở đây, ta chỉ được phép lấy nhiêu đây thôi.”
“Đủ rồi.” Minh Lan Nhược cười không thấy mắt.
Ba mươi lượng đã là chi phí sinh hoạt một năm của một gia đình bình thường!
Chậc chậc chậc, nhiều bạc như vậy, nhiêu đây cũng cỡ lợi nhuận một năm của cửa hàng lớn tại kinh thành!
Nàng cẩn thận, cất kĩ ngân phiếu, sau đó vui vẻ nhìn Tiểu Tề Tử: “Gia của các ngươi bế quan rồi, không giúp ta được. Lần này ta muốn đi tìm Tần vương.”
Tiểu Tề Tử kinh hãi: “Tần vương?!”
Bà cố nội này không nói chơi chứ!
Chủ tử nhà y ghét nhất là nàng và Tần vương có liên hệ gì đó, nàng thì hay rồi tự mình đưa tới cửa luôn.
Thiên Tuế Gia sau khi xuất quan nhất định nổi trận lôi đình, ai mà chịu nổi chứ!
Minh Lan Nhược thờ ơ xua tay: “Ngươi cứ việc truyền lời đến là ta đã sai người của Điệu vương phủ đến đón Tiểu Hi, việc còn lại các ngươi không cần quan tâm.”
Tiểu Tề Tử nhìn Minh Lan Nhược nghêng ngang rời đi.
Y không còn cách nào khác ngoài nghiêm túc ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi theo vương phi, thời thời khắc khắc thông báo hành tung của nàng, đừng để nàng gặp nguy hiểm!”
“Đã rõ!” Vài bóng đen trong nháy mắt biến mất trong đám người.
Minh Lan Nhược thấy trời vẫn còn sớm, xoay người đi thẳng đến đường Huyền Vũ lạnh lẽo nằm trong ngõ Tước Nhi.
Nói là lạnh nhưng thật ra nó là con đường có nhiều thanh lâu náo nhiệt suốt cả đêm nên buổi sáng lại biến thành nơi yên tĩnh nhất.
Nàng tìm đến nơi sâu nhất của ngõ Tước Nhi. Nơi này có một quán rượu, tất cả đều được làm bằng gỗ tếch, không giống như mấy thanh lâu bên cạnh, vô cùng lịch thiệp, tao nhã.
Quán rượu thoang thoảng mùi phấn son, những gã quy công đổ bô, vẩy nước quét dọn nơi. Tất cả đều chứng minh cho việc nơi này là một thanh lâu treo đầu dê bán thịt chó.
“Ngươi tìm ai?” Một quy công trung niên thấy một cô nương như Minh Lan Nhược đứng trước cổng quán rượu thanh lâu thì không nhịn được tò mò hỏi.
Minh Lan Nhược khẽ mỉm cười: “Đàn Chi tiên sinh có ở đây không, ta có chuyện quan trọng.”
Khi quy công nghe Minh Lan Nhược nói ra cái tên này, vẻ mặt của gã thay đổi ngay.
Gã thận trọng nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai rồi lập tức hạ giọng dẫn nàng vào trong: “Sao lại đến giờ này, ngài đi theo ta.”
Quy công dẫn Minh Lan Nhược lên lầu, quẹo bảy tám lần thì dừng chân tại một phòng đàn nằm ẩn sâu bên trong.
Gã tiếp tục dâng trà cho nàng: “Xin quý khách đợi một lát. Thiếu gia đêm qua đánh đàn đến khuya.”
Minh Lan Nhược cũng không vội, thong thả ngồi thưởng trà.
Khoảng 15 phút sau, một bóng dáng tao nhã, hào sảng chầm chậm vén rèm bước vào, lạnh lùng và kiêu ngạo hỏi: “Ai muốn gặp ta?”
Nhưng sau khi nhìn thấy Minh Lan Nhược, sắc mặt đối phương thay đổi, âm trầm nhìn chằm chằm nàng: “Sao lại là ngươi? Sao ngươi biết chỗ này?”
Minh Lan Nhược nhấp một ngụm trà, ung dung cười một tiếng: “Tần vương điện hạ, xem ra ngài không hoan nghênh ta.”
Nơi này là nơi nàng và hắn ta bí mật gặp nhau khi nàng làm nội gián cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nhạc công Đàn Chi chính là bí danh của Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Sao ngươi biết ta ở đây!” Thượng Quan Hoành Nghiệp bình tĩnh ngồi xuống, trong mắt đã tràn ngập sát khí.
Hắn ta lén lút làm thủ thế muốn ra hiệu cho thuộc hạ ầm thầm giết chết nàng.
Minh Lan Nhược cười khẽ: “Nếu ngài không đến hình bộ làm việc thì cũng chỉ đến nơi này tiêu khiển thôi.”
Nàng không mắc bẫy của Chu hoàng hậu còn làm cho Tần vương mất chức ở hình bộ, hắn ta chắc chắn không có tâm trạng ở trong vương phủ.

Ads
';
Advertisement