Minh Lan Nhược - FULL

Nàng cầm ấm trà rót một chén trà cho Tần vương: “Ngài không cần phải giết ta. Ta có thể xuất hiện ở đây là tin tức mà Đông xưởng cung cấp.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng người, sắc mặt hơi xanh, đám người Đông xưởng chết tiệt, vô pháp vô thiên đó!
Rốt cuộc bọn họ đã biết cái gì!
“A, Nhược Nhi nói đùa rồi, ta sao lại muốn giết ngươi, ta chỉ nhớ ngươi thôi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi, nở nụ cười gượng gạo.
Minh Lan Nhược dùng tên của Đông xưởng để Thượng Quan Hoành Nghiệp ngoan một chút.
Có thể thấy danh tiếng của Đông xưởng khá hữu dụng.
Nàng mỉm cười: “Ngài đúng là nên nhớ đến ta, ta thay mặt Đông xưởng đến đây cho Tần vương ngài một tương lai tốt đẹp hơn, để ngài có thể giải quyết chuyện quyền hành ở hình bộ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sửng sốt, nheo mắt lại, nghi hoặc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi… đại diện cho Đông xưởng, cho ta một tương lai, chỉ dựa vào ngươi?”
Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp nhấp một ngụm trà nàng rót cho, đột nhiên mỉm cười.
“Lan Nhược, có muốn nói xạo cũng phải lên kế hoạch trước. Cho dù vị chưởng ấn Thiên Tuế ở Đông xưởng kia thương ngươi đến mấy cũng không thể nào để ngươi nhúng tay vào chuyện ở Đông xưởng.”
Minh Lan Nhược ngừng lại, là sơ suất của nàng. Dù sao thì Thượng Quan Hoành Nghiệp không biết mối quan hệ thực sự giữa nàng và Thương Kiều.
Nhưng hắn ta hiểu rõ hoàng đế, Thương Kiều và Đông xưởng nhất định phải làm một vị thần đơn độc đúng nghĩa, không được đứng về phía bất kỳ thế lực nào.
Chuyện ở Đông xưởng sao có thể để một “người ngoài” như nàng đến nhúng tay vào?
“Nghe nói Thiên Tuế Gia đã bế quan luyện đan cho phụ hoàng. Hôm nay, ngươi một mình tới ngõ Tước Nhi nhỉ?” Tần Vương mỉm cười nhìn nàng.
Chỉ là trong nụ cười nhiệt tình đó ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Trong nhất thời, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, nghẹt thở đầy sát khí.
Nàng siết chặt chén trà, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Nàng đến đây một mình, điều này tạo điều kiện cho hắn ta giết nàng, không ai biết Tần vương chính là nhạc công Đàn Chi, chỉ cần hắn ta tiêu hủy thi thể nàng cho cẩn thận, không để lại dấu vết thì ngay cả Đông xưởng cũng không thể bắt được hắn ta.
Quán rượu này vắng tanh, khách đến uống rượu với các cô nương đều đang ngủ trong phòng.
Nhưng hơn ai hết nàng biết rõ, ở đây khắp nơi đều là mật thất, thông ra bốn hướng, bên trong có rất nhiều tử sĩ với lưỡi đao sắc bén chực chờ.
Chỉ cần nàng trả lời sai một chữ sẽ bị phân thây thành từng mảnh, thịt nát xương tan.
Minh Lan Nhược cười cong mắt dường như hơi bất đắc dĩ nói: “Điện hạ quả nhiên thông minh, ta chỉ tình cờ nghe được tin báo từ chỗ Thiên Tuế Gia nhưng nếu ta không dùng tên tuổi của Đông xưởng, sao có thể cùng hợp lực với ngươi đối phó thái tử?”
Tần Vương hơi giật mình, khẽ nhíu mày cười lớn: “Ha ha ha, bản điện hạ vẫn nhớ rất rõ lúc ở Thuần Minh điện hắn ta và ngươi rất ăn ý, hại mẫu hậu ta mất đi quyền cai quản lục cung, biến bản điện hạ thành một kẻ nhàn rỗi không có thực quyền.”
Hắn ta đột nhiên đi tới trước mặt Minh Lan Nhược, nắm lấy cằm của nàng: “Bây giờ ngươi nói ngươi muốn đối phó với hắn ta?”
Cằm của Minh Lan Nhược bị bóp mạnh khiến nàng đau đớn, hắn ta không hề che giấu ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của đối phương: “Đúng vậy, bởi vì ta không đành lòng nhìn phụ thân bị một kẻ đạo đức giả như thái tử lừa gạt.”
Tần vương sửng sốt, nheo mắt lại: “Nói nghe xem.”
Minh Lan Nhược nói: “Thái tử dự định nhân lúc phụ thân cứu trợ thiên tai để ra tay hãm hại ông ấy, sau đó hắn ta sẽ ra tay ứng cứu, đổi lấy sự ủng hộ tuyệt đối của phụ thân.”
Đối với những kẻ cáo già, tàn nhẫn và lộng quyền như Tần vương nhất định phải nói chín phần thật một phần giả.
Trên thực tế, thái tử không hề có ý định ra tay ứng cứu mà chỉ yêu cầu bọn cướp tha mạng cho người phụ thân tàn tật của nàng.
Nhưng nàng không thể nói ra toàn bộ sự thật.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đương nhiên biết dù Minh quốc công gả nữ nhi cho thái tử nhưng ông ấy đứng đầu các quan văn thanh liêm, không hoàn toàn đứng về phía thái tử một cách vô điều kiện.
Vì vậy, lời nói của Minh Lan Nhược rất có sức thuyết phục.
Nhưng mà…
“Sao ngươi không tìm Cửu Thiên Tuế nhờ hắn ra tay?” Thượng Quan Hoành Nghiệp nghi ngờ hỏi.
Minh Lan Nhược thở dài: “Bởi vì phụ thân ta ghét Cửu Thiên Tuế nhất, nếu hắn ra tay phụ thân ta có thể trực tiếp chạy đến gia nhập vào phe thái tử!”
“Điện hạ chắc cũng không muốn thấy phụ thân ta hoàn toàn nghiêng về phía thái tử phải không?” Minh Lan Nhược ném ra mồi câu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nheo mắt lại: “Cả kinh thành đều biết ngươi đã bị Minh gia từ mặt, hơn nữa còn khiến nhị muội làm thái tử phi của ngươi bị phế truất, lẽ nào ngươi muốn tạo cơ hội để về Minh gia sao?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đúng vậy, đối với ngài mà nói, ra mặt trước với phụ thân ta sẽ khiến thái tử bị thiệt một bước. Còn đối với ta, ta có thể nhân cơ hội cứu phụ thân trở về Minh gia lần nữa.”
Người như Thượng Quan Hoành Nghiệp sẽ chỉ tin tưởng những người có tham vọng hoặc có mưu tính như hắn ta.
Cho nên nàng cũng phải cho hắn ta một lý do để tin tưởng nàng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng hồi lâu mới buông tay, thả cằm nàng ra: “Ngươi định làm thế nào?”
Minh Lan Nhược biết hành động này có nghĩa là Thượng Quan Hoành Nghiệp đã tin nàng.
“Dù sao Tần Vương điện hạ đã không còn việc, vẫn đang rảnh rỗi sao không phái người tới Đông Bắc quấy nhiễu thái tử điện hạ?” Minh Lan Nhược mỉm cười, đột nhiên nắm lấy tay hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn mỹ nhân có khuôn mặt cực kì diễm lệ trước mặt, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, nắm lấy tay hắn ta.
Ánh mắt hắn ta khẽ động, làm ra vẻ mặt si tình: “Lan Nhược, ta biết nàng không quên được ta mà… A!!”

Ads
';
Advertisement