Tiểu nha đầu này ăn mặc thật sự rất đẹp mắt, yếm ngực màu xanh thẫm thêu chỉ vàng, lộ ra vòng eo nhỏ trắng như tuyết.
Trên người treo những chiếc chuông vàng nhỏ xinh, khẽ động một cái là leng keng rung động, vòng eo mềm mại uyển chuyển, nào có chút nào giống như đã sinh con.
Nghĩ cũng phải, nàng lúc mang thai tiểu Hy cũng mới mười sáu tuổi, hiện giờ bất quá cũng mới ngoài hai mươi.
Chỉ là… vì sao lại để lộ ra một đoạn eo lớn như vậy… để cho những tên đáng ghét kia nhìn ngắm…
Rõ ràng là chỉ nên được hắn ôm vào trong ngực, nắm chặt trong tay.
Thương Kiều khẽ híp đôi mắt sâu thăm thẳm, thần sắc không biết đang lơ đãng bay đi nơi nào.
Tiểu Tề Tử cúi đầu rúc vào sau tượng đá, nhìn thấy bộ dạng tâm bất tại yên của gia, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, ngài không lo lắng cho tiểu thư sao?”
Thời khắc xung đột căng thẳng như vậy, vì sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của gia, không giống như đang nghĩ chuyện đứng đắn?
Thương Kiều khoanh tay trước ngực, lười biếng cười khẩy một tiếng: “Thứ nhất, đây không phải là sân nhà của ta, nàng ấy đã tự mình nắm giữ toàn bộ cục diện rồi; thứ hai, ngươi nhìn xem nơi này có nhiều người lo lắng cho nàng ấy như vậy, hừ hừ…”
Để hắn đếm xem những người mai phục vào đây đều có ai?
Ngoài đám người lợi hại của Xích Huyết, còn có người của Thượng Quan Hoành Nghiệp, Cổ vệ của Sở Nguyên Bạch, thậm chí cả người của Bạch Thủy Thành, thế lực mà A Cổ ma ma nhiều năm mai phục ở Miêu Cương, còn có vài người từng nhận ân huệ của Minh Lan Nhược…
Những người này cộng lại suýt nữa thì đủ đánh hai bàn mạt chược rồi, còn thiếu đám người hắn sao?
Hừ!!
Tiểu Tề Tử im lặng: “Ngài ngay cả loại giấm chua kỳ quái này cũng ăn, thật sự là thuộc hạ không nghĩ tới.”
Lại còn ghen tị với tiểu nương tử nhà mình có nhiều người tốt sao? Có điều trừ bỏ Thượng Quan Hoành Nghiệp là nghiệt duyên, Sở Nguyên Bạch là tự hắn ta ngu ngốc tự mình đụng vào,
Những người khác đều là tiểu nương tử dựa vào bản năng mà kết thiện duyên không phải sao?
Thương Kiều lạnh lùng liếc mắt, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nho nhã lại to ra vẻ hung dữ: “Ngươi ở Miêu Cương ở lâu rồi, lá gan càng ngày càng lớn, nên rời khỏi Xuân Hòa tỷ tỷ của ngươi, đến Tây Bắc uống chút gió Tây Bắc, thu liễm lá gan lại đi.”
Tiểu Tề Tử run rẩy: “…”
Hắn ta sai rồi, gia vẫn là hẹp hòi như vậy,
Hắn ta cười gượng gạo một tiếng: “Gia, ngài đừng nhìn ta nữa, vẫn nên nhìn hí trên tế đàn đi, rất hay.”
“Hừ.” Thương Kiều cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn về phía trên đài.
Long Đề đang ra vẻ vắt óc suy nghĩ, cố chấp cãi bướng:
“Này… Này… Ta… Ta làm tất cả những điều này đều là vì Miêu Cương mới hy sinh nữ nhi của mình, lúc trước đều là vì A Cổ Na trộm đi Cổ Thần của Miêu Cương, ta mới bất đắc dĩ làm như vậy!”
Ông ta cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, vừa rồi bị A Cổ Na đột nhiên xuất hiện, đã phá vỡ trận tuyến của ông ta.
“Nếu không phải Cổ Thần mất tích, thế lực Miêu Cương bị suy yếu nghiêm trọng, ta sao lại phải đưa nữ nhi của mình đi lấy lòng một tên người Hán?” Ông ta cố gắng đổ hết tội lỗi lên người A Cổ ma ma.
Lời này nghe có vẻ có chút đạo lý, nhưng các Cổ sư bên dưới đã bắt đầu hoài nghi Long Đề, không có mấy người lên tiếng ủng hộ ông ta.
Dù sao…
Minh Lan Nhược cười lạnh một tiếng: “Long Đề đại vu sư nói thật hay, nhưng sau khi ngoại tổ mẫu của ta bị buộc phải rời khỏi Miêu Cương, ngươi dựa vào việc bán đứng nữ nhi, từng bước nắm giữ đại quyền, ngay cả mấy vị đại vu sư khác cũng phải khuất phục dưới tay ngươi.”
Nàng dừng một chút: “Trung Nguyên có câu tục ngữ – một việc ai là người cuối cùng được lợi, thì gần như có thể khẳng định kẻ đó chính là kẻ đứng sau giật dây!”
Câu nói này khiến cho đám Cổ sư Miêu Cương như bừng tỉnh đại ngộ, đều đồng loạt nhìn chằm chằm Long Đề với ánh mắt lạnh lẽo –
Không sai, cuối cùng vạn cổ Miêu Cương nổi loạn, Thánh nữ A Cổ Na bị truy sát cả đời.
Chỉ có Long Đề đại vu sư từng bước một nắm giữ đại quyền!
Bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, sắc mặt Long Đề đại vu sư khó coi đến cực điểm, ông ta khàn giọng gào thét về phía bọn họ –
“Các ngươi, lũ ngu xuẩn này, đừng có bị hai bà cháu phản đồ này lừa gạt, những năm qua, người Trung Nguyên không dám tùy tiện bắt nạt chúng ta nữa, đều là công lao của ta!”
A Cổ ma ma nhìn chằm chằm Long Đề, ánh mắt nóng như lửa: “Cho dù là Sở Nguyên Bạch, ngoại tôn của ngươi cũng chỉ là một quân cờ mà ngươi lợi dụng thôi, năm đó lúc ngươi hầu hạ bên cạnh ta đã từng nói muốn đứng trên vạn người!”
Bà cũng nhìn thấy đồ trang trí hình rồng trong phòng Long Đề, nếu Long Đề mà làm loại chuyện này ở Trung Nguyên thì đã bị chém đầu từ lâu rồi.
“Lúc trước ngươi đã không muốn chỉ khuất phục ở cái Miêu Cương nhỏ bé này, hiện giờ ngươi cũng coi như là đã đạt được ý nguyện rồi.” A Cổ ma ma cười nhạo một tiếng, ngữ khí quái dị châm chọc.
Năm đó bà chỉ vì cùng ông ta là thanh mai trúc mã lại lựa chọn ông ta– kẻ có tâm thuật bất chính để hầu hạ bên cạnh mình!
Nghe xong những lời này, đám Cổ sư sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Long Đề đại vu sư, những lời này là thật sao?”
“Long Đề đại vu sư, năm đó người thật sự hãm hại Thánh nữ sao? Đây chính là tội chết!”
“Long Đề!”
Ánh mắt Long Đề lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ông ta đột nhiên âm trầm liếc nhìn mấy vị đại vu sư, thấy bọn họ đều im lặng không nói.
Ông ta cười lạnh một tiếng, nhìn đám người bên dưới cười nhạo: “Lũ ngu xuẩn các ngươi, ta đã nói ta làm như vậy đều là vì Miêu Cương!”
Nói xong, ông ta dùng quyền trượng trong tay gõ mạnh xuống đất một cái, đầu lâu trong nháy mắt phun ra một làn khói màu tím quỷ dị.
Làn khói đó như có ma lực, nhanh chóng tản ra, cuồn cuộn hướng về phía Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược sững sờ, sắc mặt A Cổ ma ma trong nháy mắt trở nên khó coi: “Không ổn, là Chướng độc của Long Đề, mọi người mau che mũi lại!”
Chướng độc này không phải là Cổ trùng, nhưng lại có tính ăn mòn cực mạnh!
Quả nhiên, Minh Lan Nhược phát hiện những cây cột đá bị làn khói lướt qua đều bị ăn mòn xuất hiện một tầng bọt khí màu tím!
Nàng nhíu mày, lại nghe thấy Long Đề quát lớn về phía Đóa Ninh: “Đóa Ninh, đè Minh Lan Nhược lại, đừng để cho nó rút tay ra khỏi Hắc thủy! Chờ ta lấy được Cổ Thần trong người nó, ngươi trở thành Thánh nữ, Nguyên Bạch sẽ trở thành đại vu sư của ngươi!”
Đóa Ninh lập tức đáp: “Vâng! Đại vu sư!”
Nói xong, nàng ta liền đè chặt tay Minh Lan Nhược, không cho nàng rút tay ra khỏi đỉnh.
Làn khói màu tím trong nháy mắt đã ngăn cách A Cổ ma ma cùng những người khác với Minh Lan Nhược, khiến người khác không thể nào tới gần.
Bất cứ ai dính vào làn khói màu tím này, da thịt lập tức lở loét!
Những “Cổ sư” vừa rồi giết chết thuộc hạ của Long Đề nhất thời cũng không thể nào tới gần!
Thấy vậy, Long Đề lập tức xông lên, rút con dao giấu trong tay áo ra hung hăng đâm về phía cổ họng của Minh Lan Nhược!
Tiện nhân Minh Lan Nhược này có Cổ Thần trong người, ngoại trừ mê dược, xuân dược ra, thì trăm độc bất xâm, vạn trùng không dám đến gần.
Cách thuận tiện nhất chính là trực tiếp dùng dao giải quyết nàng ta!
Có Cổ Thần đỉnh ở đây, ký chủ của Cổ trùng vừa chết, Cổ Thần có thể tạm thời trốn vào trong đỉnh, chỉ cần trong vòng một khắc tìm được ký chủ mới, nó sẽ không chết!
Bí mật này, ngay cả Sở Nguyên Bạch ông ta cũng chưa từng nói cho, nếu không lúc trước Sở Nguyên Bạch đi Bắc tìm kiếm tung tích Cổ Thần, hỏi ông ta muốn cái đỉnh, ông ta không có lý do gì mà không cho.
Nhưng cái đỉnh này, ông ta không thể để cho bất cứ kẻ nào mang đi!
“Không! A công đừng!” Tiếng gầm thét phẫn nộ, thở hổn hển đau lòng của Sở Nguyên Bạch đột nhiên vang lên ở cửa tế đàn.
Nhưng Long Đề lại làm như không nghe thấy, trong mắt lão già kia lóe lên sát ý càng dữ dội: “Đóa Ninh, để cho người của Bạch Thủy Thành ngăn Tiểu vương gia lại!”
Con dao trong tay sắp sửa đâm vào cổ họng Minh Lan Nhược, trong mắt ông ta lóe lên tia vui sướng độc ác.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ông ta lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng, giễu cợt của Minh Lan Nhược.
Long Đề bỗng dưng có một loại cảm giác quỷ dị – Tại sao, nàng ta không sợ chết?
Nàng ta…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất