Quan Duyệt Thành chứng kiến cảnh tượng chỉ mỉm cười, lắc đầu, tâm huyết của nữ nhi Xích Huyết quả nhiên không thua kém nam nhi.
Chỉ là nữ tử có cá tính riêng và thường hay cố chấp.
Trần tướng quân e là muốn thuyết phục muội muội này của mình không phải chuyện dễ dàng, đều đã cao tuổi rồi, chỉ mong thời gian đừng nên lãng phí thêm nữa.
…
Ngoài thành, đại quân của Thượng Quan Hoành Nghiệp chưa đi xa, nhưng Minh Lan Nhược đã cất ống nhòm một mắt, xoay người trở về phòng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp tân đế này bị trọng thương, nhân mã của hắn ta sớm đã không còn lòng dạ chiến đấu, chỉ muốn rút lui, đã không còn gì đáng ngại!
Trên tường thành Thanh Hỏa, binh lính đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao reo hò vui mừng!
Sở Nguyên Bạch cũng bị niềm vui lây nhiễm, hưng phấn đấm mạnh vào tường: “Tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá, nào giống người chưa từng ra trận, mọi chuyện đều như tỷ dự liệu, đại quân tân đế lui rồi!”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Ta cũng không được coi là chưa từng xông pha chiến trường.”
Kiếp trước, nàng đi theo bên cạnh Thái tử làm gian tế, ngoại trừ nắm giữ hậu cung, âm thầm truyền tin tức cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, cũng phải “phụ tá” Thái tử.
Lúc trước Thượng Quan Hoành Nghiệp tạo phản, cũng khói lửa nổi lên bốn phía, nàng đi theo bên cạnh Thái tử, cũng thường đến thư phòng của Thái tử.
Không ít lần nghe lén các vị tướng quân và mưu sĩ cùng Thái tử bàn bạc việc quân, hoặc là nghe các vị tướng quân bẩm báo tình hình chiến sự các nơi!
Sau này đại quân của Thượng Quan Hoành Nghiệp vây kinh thành ba tháng, hai tháng đầu chiến sự, nàng cũng từng tham dự vào việc bày mưu tính kế.
Quan trọng nhất chính là…
Nàng hiểu rõ chiến pháp của Thượng Quan Hoành Nghiệp, coi như là chiếm được chút lợi ích của việc đi trước một bước.
“Thật sự nói đến việc đánh trận, có lẽ ta còn không bằng ngươi, ngươi ít ra còn từng dẫn quân bình loạn, ta còn phải theo Quan tướng quân bọn họ từ từ học tập.” Minh Lan Nhược cười khẽ.
Sở Nguyên Bạch cười lắc đầu: “Tỷ tỷ, tỷ quá khiêm tốn rồi, ta và tỷ đều có rất nhiều thứ phải học, nhưng hôm nay tỷ vừa cổ vũ sĩ khí vừa chỉ huy, đều khiến người ta kinh diễm rồi!”
Không hổ là ngoại tôn nữ của Chiến Thần Tiêu soái năm xưa!
Minh Lan Nhược mỉm cười vỗ vỗ vai hắn ta: “Được rồi, đừng có nịnh nọt ta, tỷ tỷ đây không có kẹo ăn đâu, ngươi nên xuất phát thôi!”
“Được, ta dẫn người đi đây!” Sở Nguyên Bạch đội chiếc mũ giáp vừa mới tháo xuống lại lên đầu, có chút hưng phấn nói với Minh Lan Nhược!
Ba vạn giáp binh dưới trướng hắn ta lúc này còn mai phục trên núi, còn chưa kịp xuất chiến.
Minh Lan Nhược giúp hắn ta chỉnh lại mũ, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, cứ theo kế hoạch mà hành sự, Quan tướng quân đã phái Chu Như Cố đi rồi, ngươi phải cẩn thận, nhất định phải bảo trọng bản thân, đừng để bị thương!”
Sở Nguyên Bạch nhìn nữ tử trước mặt, tuy rằng biết rõ sự dịu dàng của nàng là dành cho đệ đệ kiêm huyết khế giả là mình.
Nhưng hắn ta vẫn lỡ một nhịp, cúi đầu: “Tỷ tỷ yên tâm!”
“Cốc cốc cốc!” Đột nhiên một tiếng gõ binh khí vang lên ở cửa.
Sở Nguyên Bạch và Minh Lan Nhược ngẩng đầu nhìn, lại thấy một bóng người cao gầy đeo nửa chiếc mặt nạ quỷ lửa lười biếng dựa vào cạnh cửa: “Thuộc hạ bái kiến tiểu thư, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Sở Nguyên Bạch đương nhiên nhận ra đối phương là ai!
Võ công xuất thần nhập hóa, đương thời không ai sánh bằng, chỉ bằng một thương suýt nữa lấy mạng tân đế – tên “sát thủ” tuyệt đỉnh!
Hắn ta hưng phấn chào hỏi đối phương: “Là ngươi! Người của Xích Huyết, quả nhiên lợi hại!”
Đối phương hờ hững liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Tiểu Kinh Nam Vương quá khen.”
Không biết vì sao, Sở Nguyên Bạch bị ánh mắt lạnh lẽo thăm thẳm này lướt qua, cả người run lên, rùng mình một cái.
Quả nhiên, sát thủ tuyệt đỉnh, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, khí thế đã khó lường và khiến người ta nghẹt thở như vậy!
Minh Lan Nhược thản nhiên đi đến bên cạnh Sở Nguyên Bạch, chắn giữa hắn ta và hiệu úy mặt nạ quỷ lửa: “Tiểu Bạch, ngươi đi trước đi, ta còn có việc.”
Sở Nguyên Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, Xích Huyết lấy tỷ tỷ làm chủ, thuộc hạ bẩm báo tình hình chiến sự là chuyện bình thường.
Hắn ta cười tủm tỉm cầm lấy đao bên hông, phất tay với Minh Lan Nhược: “Tỷ tỷ, chờ tin tốt của ta!”
Nói xong, dẫn người sải bước rời khỏi phòng.
Minh Lan Nhược lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại, đã bị hiệu úy mặt nạ quỷ lửa kia đưa tay kéo một cái, kéo nàng vào trong lòng mình.
Hắn ta duỗi chân đá một cái, đóng cửa lại.
Minh Lan Nhược chống hai tay lên ngực hắn ta, nhàn nhạt nhướng mày: “Chú ý ảnh hưởng một chút, ta còn đang mặc quân phục, nơi này cũng chỉ là phòng trà cho các binh sĩ trên tường thành nghỉ ngơi uống trà, không phải khuê phòng.”
“Thuộc hạ chỉ là đến xin tiểu thư một ít tiền thưởng mà thôi.” Hắn cười khẽ, cúi đầu muốn hôn nàng.
Đánh một trận khiến tâm trạng tốt lên, nhưng khi nhìn thấy nàng che chở cho Sở Nguyên Bạch, tâm trạng lại trở nên tệ đi, hơn nữa cảm giác hưng phấn sau khi giết chóc vẫn chưa tiêu tan, nàng chính là “liều thuốc” tốt nhất để xoa dịu tâm trạng của hắn.
Minh Lan Nhược nhướng mày, ghét bỏ nói: “Không được, bẩn, trên người, trên mặt chàng còn dính máu của Thượng Quan Hoành Nghiệp!”
Hắn khựng lại, bất mãn khẽ thở phì: “Tiểu thư thật sự là keo kiệt.”
“Chàng nghiện rồi sao?” Minh Lan Nhược có chút bất đắc dĩ, đưa tay tháo chiếc mặt nạ quỷ lửa của hắn xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô song trắng nõn.
Không phải Thượng Quan Diễm Kiều thì còn ai vào đây nữa.
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ thở phì: “Nàng ghét bỏ ta, hay là ghét bỏ Thượng Quan Hoành Nghiệp?”
“Đương nhiên ghét bỏ cả hai, một kẻ thì bẩn thỉu, một kẻ là binh lính, lát nữa đeo mặt nạ vào, Quan thúc phụ sắp tới rồi.” Minh Lan Nhược không khách khí nói, xoay người giãy ra khỏi lòng hắn.
Bây giờ là lúc nào rồi, lát nữa Quan thúc phụ còn phải dẫn người lên bàn bạc hành động tiếp theo, hắn lại ở chỗ này làm càn.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn cái ôm trống trơn của mình, nheo mắt lại: “Tiểu thư, thật sự càng ngày càng kén chọn rồi.”
Nhưng mà hắn cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ lười biếng ngồi xuống, đeo chiếc mặt nạ quỷ lửa trở lại.
“Tiểu thư.” Giọng nói của Quan Duyệt Thành cũng đúng lúc vang lên.
Minh Lan Nhược xoay người nhìn về phía ông ấy: “Quan thúc phụ!”
Quan Duyệt Thành mỉm cười chắp tay nói: “Tiểu thư vẫn nên gọi ta là Quan tướng quân đi, hiện giờ quân thần có khác, người là nữ chủ quân, chúng ta là thần, không thể để người ngoài xem thường người được.”
Nói xong, ông ấy nhìn Thượng Quan Diễm Kiều bên cạnh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nghe được câu “người ngoài” kia, Thượng Quan Diễm Kiều không hề dao động, chỉ thản nhiên ngồi đó.
Minh Lan Nhược thở dài, quan hệ giữa nàng và Thương Kiều, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng với người của Xích Huyết.
Nàng trầm ngâm một chút: “Quan thúc phụ, vị công tử này không phải bằng hữu ta mời đến từ giang hồ.”
Lúc trước, nàng và Thương Kiều quyết định kế hoạch ám sát ngày hôm nay, là lấy danh nghĩa hắn là cao thủ giang hồ tham gia vào.
Minh Lan Nhược nói: “Hắn là…”
“Diễm vương điện hạ, cũng là phụ thân của tiểu thiếu gia.” Quan Duyệt Thành tiếp lời, thản nhiên nói với Thượng Quan Diễm Kiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất