Minh Lan Nhược thoáng ngẩn người, sau đó cười khẩy một tiếng: “Xem ra là ta tự lừa dối mình rồi, thì ra thúc phụ đều biết, các người biết khi nào vậy?” Quan Duyệt Thành khẽ thở dài: “Nếu như không có manh mối, có lẽ chúng ta không biết, nhưng Trần Ninh ở Đông Bắc truyền tin tức về tuy rằng ẩn ý, Xích Huyết có thể ẩn núp nhiều năm như vậy sẽ có một bộ hệ thống tình báo của riêng chúng ta.” Huống chi ánh mắt Đại tiểu thư nhìn vị kia và ánh mắt hắn nhìn Đại tiểu thư đều không phải là ánh mắt nên có giữa người thân. Minh Lan Nhược ngồi xuống, rót cho Quan Duyệt Thành một chén trà: “Trần Ninh lúc trước vì chuyện này bị Cảnh Minh đánh một trận, cũng không oan uổng.” Thượng Quan Diễm Kiều tháo mặt nạ xuống, nhìn Quan Duyệt Thành: “Quan tướng quân quả nhiên là người thông minh.” Quan Duyệt Thành ra hiệu cho thân vệ của mình lui ra ngoài, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn: “Diễm Vương điện hạ khổ tâm đơn độc nơi chiến trường, nhẫn nhục gánh vác hai mươi năm, khiến tại hạ bội phục!” Thượng Quan Diễm Kiều khẽ cười: “Quân đoàn Xích Huyết mới thật khiến bản vương bội phục, Tiêu soái bảo toàn được nhiều binh lực như vậy, mới có Tân Xích Huyết ngày hôm nay.” “Đó đều là Tiêu soái và các tướng quân Tiêu gia hy sinh trước, đổi lấy mạng sống của chúng ta.” Quan Duyệt Thành sắc mặt phức tạp mà trầm lặng. Ông ấy đột nhiên nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, ta có lời muốn nói với Diễm Vương điện hạ, không biết có thể để chúng ta ở riêng một lát được không?” Minh Lan Nhược trầm ngâm một hồi mới bình tĩnh nói: “Được.” Qua cửa ải của phụ thân, hiện tại hắn cũng phải qua cửa ải của Xích Huyết, nàng tin tưởng Thương Kiều. Dù sao, thúc phụ cũng không có bản lĩnh đánh chết hắn. Nói xong, nàng đứng dậy đi đến cửa, vào khoảnh khắc mở cửa. Minh Lan Nhược bỗng nhiên u ám lên tiếng: “Thúc phụ, Thương Kiều không chỉ là phụ thân của Tiểu Hi, hắn và ta còn cùng vào sinh ra tử, tình nghĩa không thể chia cắt,.” Nàng nói xong, mới bước ra khỏi cửa, đóng cửa lại. Thượng Quan Diễm Kiều nhìn bóng lưng nàng, khóe môi khẽ cong lên đầy dịu dàng. Nha đầu này… thật hiếm khi nghe thấy nàng nói lời ngọt ngào. “Đại tiểu thư gặp được điện hạ giống như biến thành người khác.” Quan Duyệt Thành thần sắc có chút phức tạp lạnh lùng nhìn Thượng Quan Diễm Kiều. Thượng Quan Diễm Kiều lại nhìn xuống, uống một ngụm trà: “Quan tướng quân, đó là do người còn chưa đủ hiểu rõ nàng ấy, cũng không biết nàng ấy đã từng trải qua những gì.” Quan Duyệt Thành cũng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, cười nói: “Điện hạ, trà này là trà thô thường dùng trong quân, chúng ta những kẻ thô kệch này uống quen rồi.” Ông ấy dừng một chút: “Nhưng ngài khi còn là Cửu thiên tuế, ăn mặc đều dùng thứ tốt nhất, uống trà cũng chỉ uống búp trà trăm vàng một lượng và Băng Phong Long Nha hiếm có, trà này đối với ngài mà nói, chưa chắc đã thích hợp.” Thượng Quan Diễm Kiều lại ngẩng mắt lên, thản nhiên nói: “Lúc ta mới vào cung, phạm lỗi, bị đại thái giám phạt quỳ ba ngày ba đêm giữa trời nắng gắt, quá khát nước, ngay cả nước bẩn dưới giày người khác cũng từng uống qua.” Lấy trà để ám chỉ người sao? Đây là muốn hắn rời xa Đại tiểu thư của bọn họ? Hắn khẽ cười: “Lúc đó, Quan Âm trưởng tỷ cho người đưa ta đang ngất xỉu đi, cho ta một chén trà thuốc, đó là chén trà ngon nhất ta từng uống trong đời này.” Hắn dừng lại rồi bình tĩnh nói: “Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không buông tha chén trà thuốc cứu mạng này – nàng ấy là của ta.” Quan Duyệt Thành nhíu mày, Thượng Quan Diễm Kiều bộ dạng thế nào cũng muốn có được Đại tiểu thư, xem nàng như vật sở hữu, khiến ông ấy cảm thấy không được thoải mái. Ông ấy nhìn chằm chằm Thượng Quan Diễm Kiều: “Đại tiểu thư là chủ quân duy nhất và hy vọng của Xích Huyết chúng ta hiện nay, nhưng điện hạ là huyết mạch duy nhất của Văn Đế, là người thừa kế ngai vàng của Thượng Quan hoàng thất, tương lai bên cạnh nhất định có phi tần thị thiếp vì ngài khai chi tán diệp…” “Không, vĩnh viễn sẽ không, nàng ấy là thê tử duy nhất của ta, hài tử của ta sẽ chỉ có huyết mạch của nàng ấy.” Thượng Quan Diễm Kiều dứt khoát cắt ngang. Quan Duyệt Thành cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý: “Thật sao, đương kim bệ hạ còn nói muốn để Đại tiểu thư làm hoàng hậu…” “Trong cơ thể ta có Huyết Cổ, Quan tướng quân là người biết Nhược Nhược đả thông kỳ kinh bát mạch có được nội lực, hẳn là người cũng biết Huyết Cổ có ý nghĩa gì.” Thượng Quan Diễm Kiều lần nữa cắt ngang ông ấy. Quan Duyệt Thành sững sờ, ông ấy nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi… là Tiêu đại tiểu thư đã cùng điện hạ kết Huyết khế sao?!” Với trí tuệ của Tiêu Quan Âm tiểu thư được xưng là Nữ Gia Cát Lượng, quả thực là chuyện nàng có thể làm ra. Nếu không với sự cẩn thận của Quan Âm tiểu thư, làm sao có thể giao phó nữ nhi duy nhất cho Diễm Vương – người có thân phận đặc thù như vậy chăm sóc. Thượng Quan Diễm Kiều gật đầu: “Không sai, nhưng cũng do ta cam tâm tình nguyện.” Quan Duyệt Thành trầm lặng một hồi, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Lúc trước điện hạ ở trong cung chịu hết khuất nhục, bước từng dấu chân máu đi đến vị trí Đông Xưởng Đại đô đốc, dưới một người trên vạn người, không hận Quan Âm tiểu thư khống chế ngươi sao? Không trách Xích Huyết chúng ta không ra tay tương trợ sao?” “Trưởng tỷ là người ta kính phục nhất đời này, ta làm sao có thể hận người ấy, Huyết Cổ chỉ để bảo vệ Nhược Nhược.” Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên thở dài một tiếng. Huyết cổ chỉ dùng để hắn trung thành với Nhược Nhược, nhưng cho dù không có, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận tiểu cô nương của hắn. Chỉ là trưởng tỷ ban đầu chỉ muốn hắn vĩnh viễn che chở Nhược Nhược, không nghĩ tới việc về sau này hắn lại có tâm tư không nên có với Nhược Nhược . Hắn ngoại trừ mùng một ngày rằm đến trước bài vị của trưởng tỷ thắp hương, coi như nhận lỗi, cũng không thể làm gì khác, Coi như trưởng tỷ đồng ý đi. Đương nhiên, những lời này không thể nói với Quan Duyệt Thành bọn họ, chỉ có thể mập mờ nói… Hắn thản nhiên nói với Quan Duyệt Thành — “Tiêu gia trưởng tỷ đã phó thác Nhược Nhược cho ta, nàng ấy vì ta mà trải đường, trợ giúp ta như vậy, nếu không sao ta có thể dựa vào chính mình đi đến vị trí dưới một người trên trăm người đó, cũng có thể coi như các ngươi giúp ta chứ?” Hắn cười nhạo tự chế giễu: “Nếu ta không tự mình đi đến được vị trí đó, không cách nào trở thành tâm phúc của Minh Đế, chỉ có thể chứng minh ta là một tên phế vật, còn có thể tăng thêm nguy hiểm bại lộ cho các ngươi.” Quan Duyệt Thành trầm mặc xuống, nhìn chằm chằm người trước mặt, Nhiều năm trước, ở trước giường bệnh của Quan Âm tiểu thư, ông ấy từng nhận mệnh lệnh của Quan Âm tiểu thư phải quan sát Thương Kiều. Quan Âm tiểu thư bảo ông ấy lúc cần thiết phải nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho thiếu niên kia, nhưng không cho phép ông ấy dùng lực lượng của Xích Huyết giúp đỡ hắn. Ông ấy vẫn còn nhớ, nhiều năm trước nữ tử gầy gò như củi trên giường bệnh, nhưng vẫn không giảm đi sự xinh đẹp, dùng khăn tay lau đi vết máu ho ra nơi khóe môi, nhẹ giọng nói — “Ta làm đủ rồi, các ngươi không cần mạo hiểm bại lộ mà hãy giúp Thương Kiều, nếu hắn không làm được chuyện đã đáp ứng ta, coi như ván cược lớn này của ta thua, nếu hắn đi đến được vị trí đó… vậy hắn chính là ‘món quà lớn’ ta tặng cho Minh Đế người đã diệt toàn bộ gia tộc của ta.” Rõ ràng bà ấy là người dịu dàng yếu đuối, nhưng ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm khiến người ta sợ hãi. Nhìn cục diện hôm nay, trong lòng Quan Duyệt Thành không khỏi cảm thán. Có thể sau khi chết hai mươi năm, vẫn có thể nhìn ra cục diện hôm nay, một tay đạo diễn màn báo thù Thượng Quan hoàng thất. Quan Âm tiểu thư quả nhiên không hổ là Nữ Gia Cát Lượng. Nếu như lúc trước bà ấy không vì yếu ớt bệnh tật, lại mang thai, động một chút là ngất xỉu chỉ có thể nằm trên giường, thì có lẽ có thể nghĩ ra cách cứu vãn toàn bộ Tiêu gia. Nhưng… “Quan Âm tiểu thư phó thác cả cuộc đời của Nhược Nhược tiểu thư cho điện hạ, vì sao ta chưa từng nghe nói qua?” Quan Duyệt Thành nhíu mày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất