“Ào ào——!”
Trong khi còn chưa kịp phản ứng thì nước suối bất ngờ dội thẳng, làm ướt toàn bộ y phục và tóc tai bọn họ.
“A…!”
Đám tiểu thư toàn thân ướt đẫm, đồng loạt thét lên.
“Tên tiểu tử thối này, ngươi dám tạt nước vào chúng ta!” Vị tiểu thư mặt dài cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn Tiểu Hi đang cầm một cái chậu từ trong nước trồi lên.
Tiểu Hi cũng không khách khí làm mặt quỷ với bọn họ: “Ta và mẫu thân đến đây trước, tinh dầu cũng chính mẫu thân ta cho vào suối, các ngươi chê bẩn thì cút khỏi đây, lũ lắm lời!”
Mấy vị tiểu thư quý tộc mặt lập tức biến sắc.
Vị tiểu thư kiêu ngạo đứng đầu dùng khăn tay lau nước trên mặt, khinh thường liếc nhìn Minh Lan Nhược: “Con của dâm phụ, cũng là thứ bẩn thỉu, miệng lưỡi độc địa.”
Minh Lan Nhược từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới lạnh lùng liếc nhìn ả: “Chu Trường Nhạc tiểu thư, ngươi dù sao cũng là cháu gái của Chu hoàng hậu, là đích trưởng nữ của Chu tướng quân, nói những lời tục tĩu như này không thích hợp chút nào?”
Tiểu thư trước mặt không ai khác chính là cháu gái của Chu hoàng hậu, người hiện đang bị cấm túc trong cung.
“Ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu, khiến Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, làm hại Tần vương biểu ca ngày đêm buồn bã thì thích hợp sao?” Chu Trường Nhạc chán ghét nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược chỉ hơn ả vài tuổi, trước khi vào ngục nàng đã nổi danh là ddeej nhất mỹ nhân kinh thành.
Ả ta lớn lên cũng có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng sau lưng, các công tử thầm ca tụng ả giống đại tiểu thư phủ Minh Quốc công, nhưng lại kém nàng ba phần.
Một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy sao có thể so sánh được với ả? Chưa kể Minh Lan Nhược còn từng quấn quýt với Tần vương ca ca!
Minh Lan Nhược nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Chu Trường Nhạc liền hiểu ra, thì ra lại là một tiểu thư mê mẩn Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng hoàn toàn không muốn tiếp tục nói chuyện với vị tiểu thư không có đầu óc này, nó khiến nàng nhớ lại rằng mình cũng đã từng là một kẻ ngốc không thể cứu chữa như Chu Trường Nhạc.
Minh Lan Nhược chán nản vịn tay cung nữ tao nhã đứng dậy: “Tiểu Hi, chúng ta về thôi.”
Tiểu Hi bĩu môi: “Ôi, thật đáng tiếc, một suối nước thơm như vậy lại bị miệng lưỡi của đám lắm lời làm vấy bẩn!”
Cung nữ bên cạnh lập tức cung kính đưa khăn và lò sưởi cho hai mẹ con nàng, rồi đưa họ đi thay y phục sạch sẽ.
“Ngươi!” Mấy vị tiểu thư tức giận đến nghẹn lời.
Chu Trường Nhạc lạnh lùng liếc nhìn vị tiểu thư khuôn mặt dài bên cạnh.
“Ngươi gọi ai là đồ ngu ngốc hả, con của ả dâm phụ!” Vị tiểu thư khuôn mặt dài đột nhiên giơ tay đẩy mạnh Minh Lan Nhược khi nàng đi ngang qua.
Ả ta đẩy nàng không ngã xuống nước mà lại là một tòa tháp trang trí bằng đá lưu ly cao bằng một người.
Nếu là bình thường, Minh Lan Nhược sẽ không bao giờ để người như vậy chạm vào mình.
Nhưng khi nàng vừa định quay người sang một bên để tránh, mắt cá chân bị thương đột nhiên đau nhói, cơ thể lảo đảo, trán hướng thẳng vào mảnh lưu ly sắc nhọn trên tháp đá.
Các cung nữ sợ hãi đến mức hét lên: “Vương phi!”
Ánh mắt Chu Trường Nhạc hiện lên một tia đắc ý, ha, dung mạo bị hủy hoại rồi, xem sau này ai sẽ nói dâm phụ này đẹp hơn ả ta.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Minh Lan Nhược chỉ có thể giơ tay lên chống đỡ, dù có bị thương ở tay cũng hơn là bị đập đầu hoặc cắt vào mắt.
Nhưng ngay sau đó…
Một vòng tay lạnh lẽo mang theo mùi hương trầm, bất ngờ ôm chặt nàng vào lòng một cách nhẹ nhàng.
Sau đó, “bốp!” chỉ bằng một cái vung tay, ả tiểu thư ra tay đã bị hất văng lên đập vào tháp đá.
“A!” Một tiếng thét chói tai, mặt ả đập mạnh vào tháp đá, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm thủng một bên mắt.
Ả ta ôm chặt lấy mắt bị đâm, hét lên đau đớn rồi ngất đi.
“Kéo xuống, ném ra khỏi Đường Sơn.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, dường như không hề nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trước mắt.
“Tuân lệnh, thưa Đốc chủ!” Hai gã thái giám lập tức xông tới và kéo đi mà không mặc lại y phục cho ả ta.
“Thiên… Thiên Tuế Gia…”
Đám tiểu thư quý tộc đều chưa thành thân, mặc y phục mỏng manh, khi nhìn thấy một nhóm thái giám xông vào, chỉ dám co ro quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt.
Thật không ngờ không có ai dám cầu xin thay cho người bạn đồng hành của mình.
Thương Kiều liếc nhìn bọn họ với ánh mắt nham hiểm, nói: “Nếu các ngươi thích suối nước nóng này đến thế, thì hãy ngâm mình thư giãn và tận hưởng đi.”
Tiểu Tề Tử vung phất trần, rồi cười nói: “Đây là ân sủng của Cửu Thiên Tuế, các vị tiểu thư còn chần chừ gì nữa?”
Đám tiểu thư không dám trái lời Thương Kiều, chỉ có thể run rẩy lần lượt xuống nước.
Khi ngâm trong nước, bộ đồ tắm suối nước nóng mỏng manh ôm sát vào cơ thể, làm lộ ra đường cong tuyệt mỹ, lafm cho bọn họ xấu hổ giấu mình trong nước, chỉ dám lộ ra khuôn mặt.
Thái giám cho dù không phải nam nhân, nhưng cũng chẳng phải nữ nhân!
Thương Kiều lạnh lùng: “Tiểu Tề Tử, đưa người đến đây phục vụ các vị tiểu thư cho tốt, ngày mai không cần phải dậy sớm.”
“Gia yên tâm, nô tài sẽ để các vị tiểu thư ngâm ở đây thỏa thích.” Tiểu Tề Tử mỉm cười đầy ẩn ý.
Chu Trường Nhạc nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi, ả chỉ cần ngâm mình trong suối nước nóng nhiều nhất nửa giờ thì sẽ cảm thấy choáng váng.
Ngâm sang ngày thứ hai… chẳng phải sẽ ngất xỉu và chết trong suối nước nóng sao!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất