Minh Lan Nhược - FULL

Ả cắn môi nhìn Thương Kiều: “Thiên Tuế Gia, chúng ta đã phạm tội gì? Ta biết Điệu vương phi là con gái tỷ tỷ kết nghĩa của ngài, nhưng chúng ta chỉ có một vài đôi co, ngài đã bênh vực như vậy?”
Mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng ở trong nước, nước mắt lưng tròng, kiêu ngạo mà buồn bã, khiến ai nhìn thấy cũng không nỡ.
Những tiểu thư xung quanh muốn ngăn cản ả nói nhưng không kịp, chỉ có thể cúi đầu xuống.
Thương Kiều lạnh lùng liếc ả ta một cái: “Chu tiểu thư cần phải ngâm thêm hai ngày nữa, để cho đầu óc tỉnh táo lại và phải xem lại cách Chu tướng quân dạy dỗ con gái như thế nào.”
Nói xong, hắn trực tiếp ôm eo Minh Lan Nhược, bước ra khỏi cửa.
Chu Trường Nhạc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ả run rẩy, suýt ngất đi.
Tiểu Hi đã được cung nữ thay quần áo, rồi được một tiểu thái giám bế ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, Minh Lan Nhược nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, nhưng y phục của ta đang ướt, sẽ khiến y phục của ngài cũng bị ướt mất.”
Thương Kiều lạnh lùng: “Ướt thì đã ướt rồi, bây giờ nói những điều này làm gì, sao lại phức tạp thế.”
Minh Lan Nhược: “…”
Thiên Tuế Gia này là một người tốt, nhưng chỉ là khi hắn không mở miệng.
“Ngài tại sao cũng lên Đường Sơn vậy, không cần phải đóng cửa để luyện chế thuốc cho bệ hạ nữa sao?” Minh Lan Nhược quyết định thay đổi chủ đề.
Thương Kiều nhíu mày: “Ở đây có lò luyện kim ba góc, còn có bên cạnh là lò đốt than, tạm thời không thể rời khỏi?”
Minh Lan Nhược: “…”
Đúng vậy, dù có rút lui hay không, chỉ cần Vân Nghê mở miệng mà thôi.
Nghĩ đến đây nàng cảm thấy chán nản nên chỉ mím môi, không muốn nói chuyện nữa.
Thương Kiều thấy nàng không lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên u ám: “Đi đâu cũng có thể gây sự với người khác, lần này nếu ta không ở đây, ngươi nghĩ ngươi giữ được gương mặt này sao?”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Dù sao ta cũng không có ý định thành thân, xấu một chút cũng không sao.”
Thương Kiều dừng bước, nhìn người trong lòng mình với ánh mắt khó đoán: “Ngươi thật sự không muốn thành thân à?”
“Chẳng lẽ, ngài còn muốn ta gả cho ai nữa, nói đi, có lẽ ta sẽ cân nhắc?” Minh Lan Nhược nhướng mày nhìn hắn.
Thương Kiều nheo mắt lại, đột nhiên siết chặt cánh tay ôm nàng vào lòng: “Ngươi đừng hòng!”
Cô đang lợi dụng việc anh gả cô cho Điệu vương để đâm chọc hắn!
Minh Lan Nhược lười biếng tựa vào trong lòng hắn, nghịch nghịch tua rua trên chiếc mũ của hắn: “Ngài yên tâm, ta sẽ không bao giờ thành thân với bất kỳ ai nữa. Tình yêu trên thế gian này với ta đã không còn ý nghĩa nữa.”
Thương Kiều nghe được lời này, hắn nên cảm thấy thoải mái mới đúng.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, thái độ lạnh lùng, không quan tâm của nàng đối với tất cả đàn ông, bao gồm cả hắn, lại khiến tâm trạng hắn trở nên xấu hơn một cách vô lý.
Thương Kiều vòng tay ôm chặt người trong lòng, không nói một lời bế nàng vào biệt viện đã được chuẩn bị cho nàng.
Cảnh Minh nhìn thấy Cửu Thiên Tuế ôm tiểu thư nhà mình đi vào, vội vàng lấy y phục cho nàng thay: “Tiểu thư, trời lạnh như vậy, sao người lại mặc y phục mỏng manh đi ra ngoài?”
Minh Lan Nhược không quan tâm lắm: “Thiên Tuế Gia đã dùng nội lực làm ấm cơ thể của ta, ta sẽ không bị cảm lạnh.”
Thương Kiều dùng nội lực, sớm đã sấy khô y phục tắm mỏng manh trên cơ thể nàng.
Cảnh Minh đỡ Minh Lan Nhược vào phòng thay y phục, cười nói: “Thiên Tuế Gia thật là chu đáo.”
Bàn tay đang mặc áo của Minh Lan Nhược khựng lại, nàng không cần tình yêu của hắn, chỉ nói: “Mang đồ tráng miệng ta làm tới đây.”
Không lâu sau, nàng chỉnh trang xong, kéo rèm bước ra ngoài.
Thương Kiều đang ngồi uống trà, thấy nàng đi tới, hắn nhíu mày lặng lẽ nhìn nàng.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thương Kiều trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nếu nàng chống cự mạnh mẽ hoặc đối xử thờ ơ với hắn, hắn sẽ luôn có cách phá vỡ lòng kiêu hãnh của nàng.
Nhưng nàng lại ra vẻ thân thiện với hắn, thậm chí còn đùa giỡn khi nói chuyện nhưng thực tế trông nàng cực kỳ giả dối khiến hắn vô cùng khó chịu.
Nàng đi tới, đưa điểm tâm đã chuẩn bị cho Thương Kiều, bình tĩnh nói: “Thuốc ta kê, ngài cần sử dụng đúng giờ. Những món điểm tâm này dùng đường hoa hồng, nếu cảm thấy đắng thì chỉ cần nhai một viên.”
Cửu Thiên Tuế rất thích đồ ngọt, đặc biệt thích hương hoa hồng ngọt ngào, thứ hoàn toàn không thích hợp với tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn.
“Ngồi xuống đi.” Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ vào cặp đùi thon dài của mình.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, rồi vẫn ngồi lên đùi hắn.
Nàng biết người này không chịu được sự từ chối của người khác.
Thương Kiều có chút hài lòng với sự dễ bảo này, sau đó hắn ôm lấy eo thon của nàng, rồi bắt đầu kiểm tra mắt cá chân mảnh mai của nàng.
Minh Lan Nhược, so với các cô gái khác, thì có thân hình mảnh mai cao ráo, những ngày qua nàng đã chịu khá nhiều đau đớn, cổ chân mảnh khảnh nhỏ nhắn.
Trong lòng bàn tay của Thương Kiều, cổ chân trắng như tuyết hơi đỏ và sưng lên, nhưng trông rất tinh xảo và mềm mại.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt cá chân trong lòng bàn tay mình, ánh mắt có chút lạ lùng và xa xăm.
Minh Lan Nhược nhíu mày, muốn rút chân lại, nàng thực sự không thích sự gần gũi như vậy với hắn.
Nhưng bỗng hắn nắm chặt lấy cổ chân nàng, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, rồi nhăn mặt: “Ngài…”

Ads
';
Advertisement