“Sợ cái gì?” Hắn đột nhiên cười nhẹ, sau đó năm ngón tay ôm chặt mắt cá chân nàng, truyền nội lực vào lòng bàn tay, đi theo kinh mạch của nàng.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của hắn vuốt nhẹ làn da mỏng manh trên mắt cá chân của nàng và một cảm giác tê dại nhẹ dường như lan truyền dọc theo cổ chân.
Nàng khẽ run lên, và đôi tai nhỏ cũng đỏ bừng theo.
Không lâu sau, nàng cảm thấy mắt cá chân mình thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi thấy nàng đã uống thuốc và không có vấn đề gì, hắn đột nhiên vòng tay qua eo nàng, lười biếng nheo mắt: “Đút cho ta.”
Mắt Cảnh Minh tròn xoe ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bầu không khí giữa đại tiểu thư và Thiên Tuế Gia không giống như người thân… may mắn thay Thiên Tuế Gia là thái giám, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Minh Lan Nhược mím môi, không cử động.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng báo của thái giám: “Đốc chủ, Vân Nghê Vệ trưởng nói rằng có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Ta biết rồi, để cô ta chờ đi!” Thương Kiều bị cắt ngang hứng thú, hắn có chút nóng nảy cùng tức giận.
Minh Lan Nhược mỉm cười, hơi mệt mỏi nói: “Ngài nên quay lại đi, hôm nay cảm ơn ngài nhiều.”
Thương Kiều hơi nheo mắt nhìn nàng: “Lại không vui rồi, muốn đuổi ta đi sao?”
Minh Lan Nhược vẻ mặt bình tĩnh: “Ngài nói đùa rồi, sao ta lại không vui được, ngài muốn thì có thể tới bất cứ lúc nào.”
Trong đôi mắt kiêu sa lạnh lùng của nàng thậm chí còn ẩn chứa sự mệt mỏi, như thể đã chán ngán việc phải liên tục thử lòng hắn ta hết lần này đến lần khác.
Sự mệt mỏi, buồn chán như một mũi kim mỏng manh đâm thật sâu vào trái tim hắn.
Đau đớn và nghẹt thở.
Thương Kiều chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng gây chuyện, ta cũng không cần luôn phải tới dọn dẹp cho ngươi.”
Nói xong, hắn quay lưng nổi giận rời đi.
Nhìn hắn rời đi, Minh Lan Nhược lạnh lùng cười, quay sang ra lệnh: “Cảnh Minh, đưa Tiểu Hi về phòng trong, thằng bé nên đi ngủ rồi.”
Với tu vi vượt trội, cho dù hắn đã đi xa, vẫn có thể nghe được lời nói của Minh Lan Nhược mà không có bất kỳ biểu cảm nào.
Thương Kiều dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng và cô độc.
Giờ đây, hắn đã hiểu rõ thái độ giả dối và hời hợt của nàng khi ở bên hắn.
Nếu nàng chỉ từ chối sự gần gũi của hắn một cách cương quyết, hắn vẫn có cách đối phó, nhưng giờ cả cơ thể nàng đều phản đối…
Nàng không thích phải đối phó với hắn, nhưng nàng biết hắn có quyền lực quá cao, buộc phải đối phó với hắn.
Ngược lại, hắn càng cảm thấy bế tắc, ép buộc nàng quá nhiều, chỉ sợ rằng nàng sẽ càng xa lánh hắn.
“Này! Thiên Gia Gia!” Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên.
Thương Kiều lạnh lùng nhìn xuống chân, tiểu hài tử như mèo con chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới: “Gia Gia? Ai cho phép ngươi gọi như vậy?”
Gia Gia cái quái gì chứ, hắn ta đâu có già, rõ ràng cũng chỉ lớn hơn Minh Lan Nhược chết tiệt kia mười tuổi mà thôi!”
“Sau này ngươi tốt nhất đừng tiếp tục đi tìm mẫu thân ta, mẫu thân nhìn thấy ngươi sẽ không vui.” Lời nói của Tiểu Hi không kiêng nể như đâm thẳng vào tim Thương Kiều một nhát dao.
Thương Kiều ban đầu tâm tình cực kỳ không tốt, nhìn về phía cậu nhóc nhỏ bé, hắn nhếch môi, nhìn chằm Tiểu Hi Nhi từ trên xuống dưới…
“Ha ha, mẫu thân ngươi cũng không dám bảo ta đừng đi tìm nàng, còn tiểu tử ngươi…”
Tiểu Hi Nhi ôm bụng nhỏ, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Thương Kiều cười nham hiểm, vươn hai ngón tay ra nhéo khuôn mặt mập mạp của cậu bé…
“Như ngươi, một bữa ta cũng có thể ăn hai cái, có lẽ ta sẽ phải thường xuyên đến xem ngươi có tăng cân không, rồi quyết định khi nào thì đem tên nhóc béo ngươi cho vào nồi!”
Nói xong, hắn vung tay rời đi.
Tiểu Hi Nhi che khuôn mặt béo phệ bị véo lên, tức giận nhảy dựng lên: “Thái giám hôi hám, ngươi dám ăn thịt ta! Ngươi đáng đời không có vợ, không có con cháu!”
Cảnh Minh vừa bước ra ngoài đã thấy tiểu thiếu gia nhà mình nhảy nhót như hạt đậu nhỏ sau lưng của Cửu Thiên Tuế.
Nàng nhanh chóng bịt miệng cậu bé lại và kéo vào trong: “Tiểu thư đang đợi ngài, không thể kêu la bậy bạ như vậy!”
Vị Thiên Tuế Gia đó không phải là người dễ chọc!
Sau khi rời khỏi biệt viện, Thương Kiều thấy một nữ nhân mặc trang phục trắng đang đứng cùng một nhóm người không xa.
Thấy hắn ta bước ra, Vân Nghê tiến đến, nhẹ nhàng nói: “Thiên Tuế Gia, phát hiện tàn dư của Tĩnh Vương xuất hiện ở trấn Đường Tuyền, người của Thái tử cũng đang ở đấy.”
Thương Kiều vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích trắng, cười nhạt một tiếng: “Xem ra Thái tử điện hạ của chúng ta ngày càng trưởng thành rồi, đi thôi, đi xem trò vui nào.”
Vân Nghê cẩn thận tiến đến khoác áo choàng cho hắn: “Tuân lệnh.”
Sau khi Vân Nghê cài xong áo choàng, hắn thờ ơ nói: “Sau này ngươi không cần phải làm những việc của hạ nhân như này nữa, việc hầu hạ ta không phải là việc ngươi phải làm.”
Vân Nghê khựng lại một chút, rồi nói nhỏ: “Đây là bổn phận của thần, hơn nữa công công đã dặn dò rằng khi ra ngoài phải hầu hạ chủ nhân.”
Chủ nhân không muốn để cô ở bên hầu hạ người ư?
Thương Kiều lạnh lùng: “Ngươi chỉ cần chăm sóc bản thân mình là đủ rồi.”
Nói xong, hắn lên ngựa dẫn đầu nhóm người xuống núi.
Trong lòng Vân Nghê xuất hiện những cảm xúc bức bối và phức tạp.
Kiếm Vũ bên cạnh bất mãn: “Người xấu đánh người, nhưng Gia lại không nói gì, mặc dù thân thể của người không khỏe nhưng vẫn phải đi cùng Gia làm nhiệm vụ, vậy mà Gia lại không biết ơn…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất