Expand extra: Cơn địa chấn mang tên "Tề Du"
Đại bản doanh của Tề gia, nơi vốn luôn bao phủ bởi sự uy nghiêm và trầm lặng, hôm nay lại có chút khác biệt. Trong biệt thự lưu trữ rượu rộng lớn, ánh đèn vàng hắt lên những kệ gỗ sẫm màu, nơi cất giữ vô số những chai rượu thượng hạng từ khắp nơi trên thế giới.
Trên mặt quầy là hàng loạt ly thủy tinh lấp lánh, phản chiếu thứ chất lỏng sánh mịn mang theo hương vị say lòng người.
Nơi quầy bar, có hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi trên chiếc ghế cao.
"Con rất vui khi được làm con của ba."
Tề Mặc hơi khựng lại, đôi mắt sắc lạnh thoáng hiện lên tia ngạc nhiên. Bàn tay cầm ly rượu cũng dừng lại một nhịp, nhưng ngay sau đó, ông nhếch môi cười nhạt, vươn tay vỗ lên đầu con gái một cái, động tác trầm ổn mà không mất đi sự ôn hòa hiếm thấy.
Không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn, rượu cứ thế cạn rồi lại rót, giữa hai cha con không có quá nhiều khoảng cách.
Hai người không chỉ uống rượu, mà còn nói về rất nhiều thứ – từ những ký ức khi cô còn nhỏ, những bài học mà Tề Mặc từng dạy, cho đến những kế hoạch tương lai mà Tề Du đã đặt ra cho chính mình.
“Nếu con đã có dự định đó, thì chuyến đi Pháp ngày mai không thể đi như mọi khi nữa.”
Tề Du vừa nhận thêm một shot single của Vodka, định nhấp một ngụm nhưng chợt dừng lại, quay sang nhìn ba.Trong giây phút đó, cô như được khai sáng.
Đúng vậy, nếu muốn mở con đường chính trị, cô không thể xuất hiện ở một sự kiện đông người trong hai giới hắc bạch với tư cách của Tề gia được.
“Con sẽ lo liệu.”
Tề Mặc nhìn con gái, không nói gì ngay. Đôi mắt thâm trầm như có thể nhìn thấu mọi tính toán của Tề Du.
Từ nhỏ đến lớn, hai đứa con của ông thông minh sáng dạ, đầu đầy mưu kế. Dứt khoát có, tàn nhẫn có, biết coi trọng đại cục. Đây cũng là một phần lý do, mọi kế hoạch Tề Du tự vạch cho bản thân, Tề Mặc không phủ nhận hay ngăn cản, nhưng quyết định lần này của cô, ông cũng không biểu lộ thái độ đồng tình ngay lập tức. Vì chỉ có những kẻ đã đứng trên đỉnh cao mới hiểu rõ sự tàn khốc của những điều mà con gái ông đang hướng đến.
“Cần gì thì nói.”
“Con cần một chiếc phi cơ riêng vào ngày mai.”
“Được.”
Tề Du nâng ly, đôi mắt cô lóe lên tia sáng, không còn chỉ đơn thuần là một cô nhóc được che chở.
Vốn dĩ không khí đang diễn ra cảm động nhưng nào có ai biết, một lúc sau từ cảm động, bầu không khí đã dần chuyển sang cảm lạnh.
Thuộc hạ đứng dọc hành lang, im thin thít theo dõi từng chuyển biến bên trong. Không khí căng như dây cung, tựa chỉ cần một hành động sơ sẩy cũng có thể kích nổ cơn thịnh nộ của Tề Mặc.
Người pha chế rượu đứng phía sau quầy, lúc đầu còn giữ thái độ bình thản, nhưng chẳng mấy chốc, từng biểu cảm trên gương mặt cậu từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt, cuối cùng là hãi hùng.
Cậu chưa từng thấy vị tiểu thư nào uống rượu theo cái kiểu… không coi trời đất ra gì như vậy.
Tề Du uống quá nhanh! Cứ hết ly này đến ly khác.
Vodka, Whiskey, Brandy, Cocktail, rượu vang đỏ đến rượu vang trắng, tất cả đều thử qua, mỗi ly uống xong đều gật gù đánh giá như một chuyên gia thẩm rượu thực thụ.
“Mùi vị này… không tệ.”
“Cái này thì hơi đắng, nhưng hậu vị lại rất ngon.”
“Ồ? Đây là cocktail ngọt, cậu pha sao? Có tâm thật.”
Sắc mặt Tề Mặc ngày càng đen như đáy nồi, tròng mắt sâu thẳm híp lại thành một đường nguy hiểm.
Ông vốn dĩ đã biết con gái mình có chút ngang bướng, nhưng không ngờ lại cứng đầu đến mức này. Nếu không phải chính ông đã nói hôm nay cho phép con bé thử hết rượu, có lẽ ngay từ ly thứ hai ông đã ra tay đánh ngất con bé rồi.
Tề Du càng uống, gân xanh trên trán ông càng giật giật, ánh mắt lạnh như băng quét qua bọn thuộc hạ, khiến những người pha rượu đứng đờ ra, không làm thêm cũng không dám lên tiếng.
Những kẻ đã theo Tề Mặc bao nhiêu năm nay đều biết, lão đại của họ là người bình tĩnh nhưng tuyệt đối không phải là người kiên nhẫn.
Một khi lão đại mà giận, cả bầu trời có lẽ cũng phải lung lay.
Giờ đây, lão đại quyền lực, thần sắc trầm ổn nhưng mây mù tích tụ, tựa như sẵn sàng bùng phát sấm sét nếu chạm ngưỡng chịu đựng nhưng dù ánh mắt đã tối sầm vẫn kiên nhẫn ngồi đó, tay nâng ly rượu, ngón trỏ gõ nhẹ lên thành ly, như đang cân nhắc xem có nên vác con gái mình ném thẳng ra ngoài cho bớt phiền phức hay không.
Còn vị tiểu thư vừa tròn mười tám tuổi, nhưng đã có khả năng làm Tề Mặc đau đầu, không hay biết việc ba đang muốn ném mình ra ngoài. Gương mặt thanh tú lúc này đỏ bừng vì men rượu, đôi mắt long lanh lộ rõ vẻ phấn khích của một kẻ "bán tỉnh bán mê".
Đến ly rượu thứ bao nhiêu cũng không rõ, cảnh vật trước mắt Tề Du bắt đầu nhòe đi, mọi thứ xung quanh như thể được phủ một lớp ánh sáng mơ hồ.
Cô dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói mềm đi nhiều.
“Ba…”
Tề Mặc khẽ nhướng mày, liếc nhìn cô con gái đang bắt đầu từ dáng ngồi thẳng lưng chuyển sang xiên vẹo, thậm chí còn có dấu hiệu sắp trượt khỏi ghế.
“Lúc mẹ sinh con ra....,ức...cảm xúc của ba lúc đó như thế nào?”
Căn phòng thoáng chốc trở nên im ắng.
Tề Mặc vẫn giữ nguyên tư thế cũ, bàn tay rắn rỏi nhấc ly rượu ở gần Tề Du rồi đặt ra xa, ánh mắt không gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt như thể vừa được hỏi về một giao dịch làm ăn.
“Muốn đem con quăng vào rừng Amazon.”
Tề Du khựng lại. Nhưng rồi, chẳng những không giận, cô còn bật cười.
Nụ cười trong trẻo nhưng mềm mại, giống như một đứa trẻ vô tư không hiểu thế sự.
“À, vì con làm mẹ đau đúng không?”
“Ừ.”
Cô bé nghiêng đầu, chống cằm suy tư một lúc, rồi ánh mắt hơi nheo lại, như thể phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị.
“Vậy...ức...sao ba không quăng con vào Amazon?”
Tề Mặc nhếch môi cười nhạt, chậm rãi buông một câu.
“Vì mẹ con không cho.”
Tề Du gật gù, như thể vừa lĩnh hội được chân lý nhân sinh.
“Quả nhiên,...ức,..m-mẹ thật toàn năng, ngoài khả năng sinh con ra còn có khả năng giữ con sống sót nữa.”
Bỗng dưng, cô bé bật dậy khỏi ghế, hùng hồn tuyên bố:
“Phải đi..”
“Cảm ơn mẹ mới được!”
Đôi chân nhỏ bé của cô vừa nhấc khỏi ghế cao thì cả người liền rơi thẳng xuống đất. Tiếng rơi vang lên giòn giã, kéo theo ánh mắt đầy bất lực của Tề Mặc.
Ông chống trán, thở dài một hơi như thể kiếp này mình đã làm sai chuyện gì đó lớn lắm.
Thuộc hạ kinh hãi, định xông lên đỡ, nhưng khi thấy sắc mặt không đổi của Tề Mặc, bọn họ chùn chân, không ai dám ho he.
Tề Du vẫn còn ngơ ngác trên mặt đất, tay phẩy phẩy như không xương.
“C-con...ức chờ xíu, tự nhiên con bị chuột rút.” Giọng cô bé mềm nhũn, đôi mắt to tròn chớp chớp như thể vừa bị đánh thức khỏi một giấc mộng đẹp.
Tề Mặc khoanh tay, lười biếng dựa vào ghế: “Đáng lẽ nên đánh ngất con từ ly thứ ba.”
Thuộc hạ: Vâng, lão đại, ngài có thể ra tay ngay bây giờ cũng không muộn…
Tề Du lồm cồm bò dậy, đầu óc xoay mòng mòng. Dưới tác động của men rượu, giọng cô mềm yếu, mang âm điệu lảnh lót nhưng ngả ngớn
“Ba thật là...” Cô chợt ngừng lại một chút “Ba!”
Tề Mặc nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì đã thấy con gái mình nắm lấy cánh tay ông, ánh mắt long lanh như vừa tìm ra chân lý.
“Ba biết không? Ức… con cảm thấy mọi thứ quay cuồng quá. Như vậy có phải con đã đạt đến cảnh giới ‘thấu triệt nhân sinh’ không? Woa” Câu nói ngập ngừng, âm cuối bị rượu làm méo mó.
Cô quay trái quay phải, bắt gặp chiếc chao đèn đồng chạm khắc tinh xảo, liền tò mò quơ tay định cầm, suýt hất đổ.
Người pha chế hốt hoảng vươn tay cứu nhưng lại sợ đụng vào cô tiểu thư, chỉ dám kêu khẽ một tiếng.
“Tiểu thư!”
Tề Du nghe thấy âm thanh ấy, quay phắt lại, suýt va phải mấy ly rượu rỗng trên bàn.
Tề Mặc im lặng, chỉ nhấc tay lên day trán.
Thuộc hạ đứng xung quanh nhìn nhau, không dám lên tiếng, nhưng ai cũng ngầm hiểu… đây không phải là dấu hiệu tốt.
Tề Du nghiêng ngả, hùng hồn tuyên bố.
“Không được! Không thể để trạng thái ‘thấu triệt nhân sinh’ này lãng phí! Con… con phải đi truyền đạo lý cho mọi người!”
Tề Du bị men say dẫn lối, cứ nhắm hướng cửa mà đi, nhưng đi chưa đến cửa đã vấp vào chân bàn.
Cô ngồi bệt xuống sàn, bực mình giơ chân đạp loạn xạ vào cái bàn. Ánh mắt to tròn ngây ngô, miệng lẩm bẩm:
“Sao chỗ này… lắm chướng ngại vậy chứ… Đồ đáng ghét! Không cho con đi cảm ơn mẹ là sao?”
Tề Mặc trông thấy cảnh tượng này, đôi mày rậm nhíu lại, gương mặt lạnh như băng sơn, nhưng nơi đáy mắt thoáng tia bất lực. Tay khẽ đan vào nhau, khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc, như dấu hiệu sắp bùng nổ lửa giận.
Từng bước trầm ổn, ông bước đến gần con gái, giọng nói trầm đặc đầy áp lực:
“Con đứng lên được không?”
Tề Du ngẩng đầu lúc này chả chút sợ hãi, hai mắt mở to, cô liền bật ngón cái, giọng điệu nịnh nọt.
“Ba! Từ góc độ này… nhìn ba đẹp trai lắm nha. Ngày xưa…ức… mẹ cưới ba vì ba đẹp trai đúng không?”
Người pha chế cùng đám thuộc hạ ngoài cửa sợ run, trán đẫm mồ hôi.
Tiểu thư ơi, Hường lao còn chưa được khai trương đâu. Hiện tại chỉ có Hắc lao chờ cô đó!
Tề Du Tề Du loạng choạng đứng dậy, chân nọ đá chân kia, nhưng vẫn giữ khí thế của một nữ vương. Một ngón tay đưa lên, lắc qua lắc lại, vẻ mặt tự hào.
“Nhưng mà anh hai đẹp hơn, mẹ từng nói....” Giọng líu lưỡi, nói không thành câu.
“Mẹ...” Như nhớ lại mục đích ban đầu, cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng, nhanh đến mức đám thuộc hạ còn chưa kịp phản ứng.
Vừa ra khỏi phòng rượu, Tề Du vô tình va phải cái lư sứ cổ trang trí. Cái lư nghiêng ngả sắp đổ. Cô vội vàng ôm lấy nó, nhưng chính mình cũng suýt ngã theo.
“Xin-xin lỗi bạn nha,...Ù Áa!”
Thuộc hạ hoảng hốt đỡ lấy Tề Du nhà họ đang chân nam đá chân chiêu, Tề Mặc hừ lạnh một tiếng, quét ánh mắt đầy sát khí. Tất cả lại rút lui.
Bóng đêm phủ xuống toàn bộ khu biệt thự chính của Tề gia, ánh trăng treo cao hắt qua lớp cửa kính dày, phản chiếu lên nền đá cẩm thạch hoa văn sang trọng.
Không gian tĩnh mịch bị phá vỡ bởi một trận náo động trước nay chưa từng có.
Dưới ánh đèn hành lang dài rộng, đám thuộc hạ Tề gia vẫn đang tập trung canh gác, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng chẳng ai ngờ, một bóng dáng nhỏ nhắn không biết xông ra từ đâu, khí thế bừng bừng như một chiến thần.
Một thuộc hạ vừa quay đầu thì bị một cánh tay nhỏ nhắn túm lấy cổ áo.
“Anh!”
“Vâng?!”
“Anh có biết… ức… con người ta sống để làm gì không?”
“…”
“Là để… ức… tận hưởng nhân sinh, đúng không? Đúng không??”
Thuộc hạ bị lôi kéo đến mức toát mồ hôi hột, cố gắng giữ biểu cảm nghiêm túc:
“Vâng… đúng, đúng lắm tiểu thư.”
“Tốt! Tối nay, tôi cho phép anh được nghỉ! Đi về ngủ đi!”
“…”
Vệ sĩ sắp khóc đến nơi: Tiểu thư ơi, cô có chơi đùa cũng đừng đùa tôi như vậy mà, tôi mà đi ngủ thì lão đại sẽ xử tôi đấy!
Cánh cửa gỗ dày bị đá bung ra.
ẦM!
“MẸ ƠI!”
Một tiếng gọi khiến người ngày thường bình thản như Ly Tâm cũng phải giật mình mà bay 5 hồn 7 vía. Bà chưa kịp phản ứng thì một cái bóng nhỏ lao vào, ôm chầm lấy bà.
“Mẹ yêu ơi!”
“Mẹ… con yêu mẹ nhất trên đời… Mẹ thật vĩ đại…ức... nếu không có mẹ, ba đã ném con vào Amazon rồi…”
Mộc Ly Tâm: “…”
Bà bình tĩnh nhìn đứa con gái đang say mèm ôm mình khóc lóc.
Ngoài cửa, Tề Mặc chậm rãi xuất hiện, ánh mắt sắc bén đảo qua cảnh tượng trước mặt.
Mộc Ly Tâm nhìn chồng mình, nhẹ giọng:
“Anh cho phép con bé uống rượu?”
“Sau này tuyệt đối sẽ không”
Từ nãy đến giờ, mặc cho Tề Du đi làm loạn khắp nơi. Tề Mặc không tức giận đến mức ra tay, chỉ lẳng lặng theo sau, ánh mắt trầm tĩnh mà nguy hiểm. Trong lòng ông, vừa bất lực, vừa thương con gái. Ông biết cô lần đầu được nếm “tự do” trong ranh giới mà ông vạch ra.
Tề Mặc bước đến trước mặt con gái.
“Đủ chưa?”
Tề Du lảo đảo, nhìn ông, hai mắt long lanh.
“Ba à… ức… con có nói gì quá đáng không?”
“Không quá đáng.” Ông lạnh nhạt trả lời. “Nhưng rất ngu ngốc.”
Tề Mặc không phí lời, trực tiếp vác con gái lên vai.
“Ba! Ức… con chưa xong mà! Mẹ ơi! MẸ ƠI!!!!”
“Về ngủ.”
Tiếng ồn kéo từ trong phòng của vợ chồng Ly Tâm đến phòng khách, khiến cho Jiaowen và Tề Thiên Vũ ở biệt thự khác cũng phải chạy qua.
“Không! Con phải nói chuyện nhân sinh! Con phải…”
Vừa thấy Jiaowen, Tề Du liền cười tươi, vẫy vẫy tay kêu gọi.
“Bác ơi! Bác ơi!”
“Tề, cậu vác con bé như vậy, lỡ máu xuống não thì sao.” Jiaowen bước đến ngăn Tề Mặc lại.
“Bác ơi! Cứ…u.” Tề Du đang bị vác như bao tải, giơ giơ hai cái tay kêu cứu, như sợ bác mình không thấy. Cô cố sức ngóc cái đầu, rướn cổ để nhìn bác mình.
“Ba, để con bế em về biệt thự phía Tây.” Tề Thiên Vũ cũng đi đến, chủ động giơ tay ra sẵn.
Tề Mặc hừ lạnh, quăng con gái vào vòng tay của Tề Thiên Vũ.
Vốn dĩ cứ nghĩ nằm yên trong vòng tay của Thiên Vũ thì cuộc địa chấn này sẽ chấm dứt.
Nhưng không.
Tề Du nhìn thấy ông bác cao lớn liền chớp mắt một cái, ngồi bật dậy khỏi người Tề Thiên Vũ. Cô nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tay chống cằm quan sát.
“Bác ơi, tóc bác dài quá.”
Jiaowen thoáng nhíu mày, không hiểu cô cháu gái định làm gì.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một cây kéo bạc lóe sáng trong tay Tề Du, không ai biết cô lấy nó từ đâu ra.
“Để cháu cắt cho bác nhé!”
Dứt lời, cô bật ra khỏi người Thiên Vũ. Dẫn đến cảnh tượng lập tức hỗn loạn mà nực cười.
Phòng khách lớn biệt thự chính – nơi giờ đây biến thành "chiến trường" giữa một cô nhóc say rượu và một lão đại quyền lực nhưng vô tình rơi trúng kiếp nạn trở thành con tin.
Một bên là Tứ Ưng, Lập Hộ vừa chạy đến cùng với Thiên Vũ, Tề Mặc và Ly Tâm mặt mày bất lực, cùng đám thuộc hạ đứng sững sờ, mặt mày tái mét.
Một bên là Jiaowen đang bị Tề Du say khướt kẹp cổ, trên tay là cây kéo sắc bén.
Jiaowen tuy gương mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt đã lộ vẻ bất đắc dĩ, thậm chí… có phần cam chịu số phận.
“...Tề Thiên Vũ, mau kéo con bé này ra khỏi bác.”
Tề Thiên Vũ nhíu mày, vừa tính bước lên vươn tay kéo Tề Du về phía mình. Nhưng cô nhóc đã chĩa kéo về phía đám đông, cau mày cảnh cáo.
“Đứng yên! Không thì cháu chấp hết đó.”
Trong mắt Tề Du lúc này, mái tóc dài của Jiaowen chính là đối tượng công kích lớn nhất.
“Bác ơi! Cái này ảnh hưởng đến hình tượng của bác lắm đó! Để cháu sửa cho bác một chút!”
“Hình tượng của bác vốn rất tốt!”
“Không!” Cô nhóc cố chấp đáp, mắt long lanh đầy kiên định. “Bác có biết không? Đàn ông trên ba mươi mà tóc dài quá thì sẽ làm giảm khí chất! Mà bác vốn dĩ khí chất quá mạnh, nếu không chỉnh sửa một chút, ai dám lại gần bác chứ? Bác sẽ độc thân cả đời mất.”
Jiaowen: “…”
Lời lẽ này mà nói ra từ miệng một kẻ say xỉn, lại có vẻ đầy lý lẽ như vậy?
“Bác không nghe cháu….ức…hả?”
“Rồi rồi, bác rửa tai lắng nghe.” Trả lời Tề Du thì như thế nhưng khi vừa quay phắt lại đám thuộc hạ
"Này! Chúng mày không biết đi lên đây kéo con bé ra à?!” Jiaowen gào lên.
Đám thuộc hạ chỉ biết há hốc mồm. Không ai dám tiến lên, vì nếu lỡ tay.
Ai biết được tiểu thư sẽ cắt luôn cái gì không nên cắt…
Tề Thiên Vũ liếc nhìn Tứ Ưng và Lập Hộ, sáu người trao đổi ánh mắt trong im lặng.
Hoàng Ưng: Làm sao bây giờ?
Bạch Ưng: Tôi có nên đánh ngất con bé không?1
Năm người còn lại: Anh/Chú muốn chết không?
Hắc Ưng: Vậy cản tiểu thư thế nào?
Tề Thiên Vũ: Dụ dỗ đổi đối tượng!
Năm người còn lại: Được.
Sau khi chơi trò may rủi, Hắc Ưng đột nhiên ho nhẹ, tiến lên một bước:
“Tiểu thư, nếu cháu muốn thử cắt tóc, chi bằng thử trên đầu tôi trước? Tôi tình nguyện làm người mẫu.”
Tề Du lập tức phân vân, ánh mắt dao động nhìn qua nhìn lại giữa Hắc Ưng và Jiaowen.
“Nhưng mà… cháu thích tóc của bác thôi!”
Jiaowen: “…”
Cháu yêu, nếu bình thường người bác này sẽ rất vui nhưng hiện tại thì không!
Trong lúc Tề Du đang phân vân, tay buông lỏng kéo. Cả năm người cùng ập tới khống chế cô nhóc, nhanh chóng bế cô về biệt thự phía Tây.
Mặc dù năm người đàn ông, tính thêm Jiaowen vừa được giải cứu là sáu nhưng cũng khó khăn trong việc “hộ tống” cô nhóc 18 tuổi về lại biệt thự.
Lập Hộ nhân cơ hội vung tay nhẹ nhàng, một cái khăn nhỏ tẩm thuốc mê đã nhanh chóng đặt vào mũi Tề Du.
Tề Du chỉ kịp chớp mắt hai lần liền ngã vào lòng Jiaowen như một chú mèo say xỉn.
Cô hít một hơi, đặt tờ giấy xuống bàn, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên những dòng chữ.
Bỗng dưng, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất