#.Throwback Extra: Kỳ tài giữa biển danh môn (1)
Horace Mann—ngôi trường danh giá, đắt đỏ bậc nhất nước Mỹ, nơi hội tụ những thiên tài trẻ tuổi thuộc các gia tộc danh môn vọng tộc. Để bước vào cánh cổng này, ngoài trí tuệ kiệt xuất, thân thế cao quý gần như là điều kiện mặc định. Ấy thế mà, giữa những người thừa kế lừng lẫy của thế giới thượng lưu, lại có một cái tên không ai tra được gia thế.
Tề Mạn Linh.
Cái tên này giống như một câu đố không lời giải.
Cô là học sinh duy nhất đỗ vào Horace Mann với học bổng toàn phần tuyệt đối. nhưng bất kể ai có ý định điều tra đều nhận về một kết quả trắng trơn. Không ai biết cô xuất thân từ đâu, gia đình thế nào. Họ chỉ có thể mơ hồ nhận ra một điều:
Người này không thể tầm thường.
Vì trường của họ, không hề có học bổng cho diện học sinh nhận trợ giúp và ưu đãi xã hội. Học sinh có thể vào được đây, đều phải qua bước chứng minh tài chính gia đình một tháng thấp nhất cỡ 50 triệu đô trở lên.
Càng không thể tầm thường hơn khi trong thế giới thượng lưu này, thân thế là tấm vé thông hành quan trọng hơn bất cứ điều gì nhưng cô không cần đến bối cảnh mà vẫn là kẻ băng lãnh, tĩnh lặng, đứng ở một vị trí cao không ai chạm tới.
Và điều đó dẫn đến, có rất nhiều lời đồn đoán về gia thế của Tề Mạn Linh lan truyền khắp trường.
Có người nói cô là con gái của một nhà tài phiệt ẩn danh như Rothschild, có kẻ đoán cô xuất thân từ một gia đình chính trị quyền lực.
Nhưng tất cả đều sai.
Bởi lẽ, mọi thông tin mà người ta có thể tìm thấy về cô chỉ dừng lại ở một câu đơn giản:
"Gia đình kinh doanh sắt thép và cơ khí."1
Một xuất thân quá bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng chính sự bình thường đó lại càng khiến người ta hoài nghi. Bởi làm sao một gia đình trung lưu có thể che giấu thông tin của con gái mình khỏi những hệ thống điều tra cấp cao?
Và tại sao một người "bình thường" như cô lại có thể tỏa sáng rực rỡ đến mức át đi tất cả những thiên tài khác?1
Chỉ đơn giản là đầu não thiên phú?
Vẫn chưa ai trả lời được câu hỏi này.
Tề Mạn Linh không chỉ nổi bật, mà là rực rỡ đến mức không thể che lấp.
Bất kể giờ học nào, chỉ cần giáo viên đưa ra một bài toán khó, một vấn đề nan giải, hay một câu hỏi hóc búa trong giờ tranh luận, cả lớp đều không hẹn mà quay đầu nhìn về phía Tề Mạn Linh. Đó đã trở thành một quy luật bất thành văn. Và chưa từng làm họ thất vọng, không có câu hỏi nào được hỏi ra mà Tề Mạn Linh của họ không thể trả lời.
Cô đứng đầu ở mọi lĩnh vực: từ khoa học, toán học, văn học, ngôn ngữ, nghệ thuật, cho đến thể thao. Thành tích của cô chưa từng có đối thủ. Những bài tập mà ngay cả giáo viên cũng phải tốn hàng giờ suy luận, cô chỉ cần nửa đầu tiết học để đưa ra đáp án chính xác. Ngay cả những giáo viên lâu năm nhất của Horace Mann cũng phải thừa nhận rằng, trong lịch sử của trường, Tề Mạn Linh là học sinh toàn diện về mọi mặt.
Tề Mạn Linh không hề tỏ ra kiêu ngạo, cô không hay khoe khoang phách lối lộ liễu như thiên kim, công tử dễ dàng bắt gặp ở trường. Cô không mỉa mai, không bài xích ai, nhưng cũng chẳng có lấy một chút hứng thú với thế giới xung quanh. Hỏi, cô sẽ trả lời. Nói chuyện, cô sẽ lắng nghe. Nhưng phản hồi lại hay không thì còn tùy hứng.
Cũng chính vì thế, cô trở thành một tồn tại quá xa vời.
Tề Mạn Linh như một vầng nguyệt cô độc giữa bầu trời đêm, sáng rực rỡ nhưng quá tầm với, không ai có thể làm thân.
Duy chỉ có bốn người còn lại trong Ngũ Thần Tinh là ngoại lệ.
Thanh Dạ với nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai.
Dư Hiểu Khuê với sự trầm tĩnh của một học giả.
Giai Tuệ Nghiên với nét cổ điển của một nghệ sĩ.
Toàn Bích với sự quyết đoán và thực tế của một thương nhân.
Chỉ có họ, mới có thể dễ dàng tiếp cận cô một cách thân mật, có thể cười nói, không bị khoảng cách vô hình cản trở.
Nhưng những kẻ khác, dù có ngưỡng vọng đến đâu, cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, chưa một ai dám vượt qua ranh giới vô hình cô đặt ra.
***
Buổi sáng trước kỳ nghỉ lễ Phục Sinh khoảng hai tuần, bầu không khí trong trường Horace Mann đã nhộn nhịp trở lại. Cái lạnh của đầu xuân vẫn còn vương vấn trong không khí, ánh nắng rọi xuống qua những tán cây cao vút, tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên nền gạch lát đá cẩm thạch.
Dọc hành lang dài, từng tốp học sinh nối đuôi nhau bước vào lớp, tiếng giày cao gót, tiếng giày thể thao chạm xuống sàn hòa vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn nhưng không khó chịu.
Trong dòng người ấy, một bóng dáng lại nổi bật hơn tất thảy.
Cô gái có mái tóc đen tuyền, dài suôn mượt, đôi mắt trầm tĩnh như bầu trời đêm không gợn mây.1
Bước chân cô không nhanh không chậm, nhịp nhàng như một bản nhạc không lời. Từng bước đi đều mang theo một loại khí chất ung dung và vô hình lại khiến người khác không thể rời mắt.
Giữa hành lang nhộn nhịp, chỉ cần cô xuất hiện, những ánh nhìn vô thức hướng về phía đó. Không ai lên tiếng, không ai gọi cô, nhưng bầu không khí xung quanh tựa hồ lắng lại.
Tĩnh lặng, nhưng lại có một sức hút khó cưỡng.
Tề Mạn Linh đã quay lại.
Năm học nào Tề Mạn Linh cũng sẽ nghỉ vào tháng 2, tháng 6 và tháng 10. Cô sẽ rời trường gần một tháng để thực hiện bài sát hạch của ba mình, một chuyện không ai biết – kể cả là Ngũ Thần Tinh.
Và ngay trong thời gian cô vắng mặt, một kẻ không biết trời cao đất dày đã xuất hiện.
Ngay khi cô bước đến trước cửa lớp, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Tề Mạn Linh!"
Không cần quay đầu cũng biết là ai.
Tề Du dời ánh mắt, nhìn về phía mấy bóng dáng quen thuộc đang tụ tập quanh một bàn học gần cửa sổ.
Thanh Dạ đang dựa người vào bàn của Hiểu Khuê, cặp mắt linh động ánh lên tia dò xét.
"Nữ thần Contrabass của chúng ta đã trở lại, kỳ nghỉ dưỡng định kỳ một năm 3 lần của cậu thế nào rồi?”
Hiểu Khuê lập tức nhướn mày, tặc lưỡi:
"Ước gì nhà tớ cũng có truyền thống nghỉ dưỡng một năm ba lần như cậu, sung sướng chết đi được.”
Khóe môi Tề Du khẽ nhếch, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
"Cậu sẽ không muốn ước đâu."
Chỉ có cô mới hiểu, cái gọi là "kỳ nghỉ dưỡng" thực chất là địa ngục huấn luyện.
Là sát hạch.
Mỗi năm ba lần, cô phải đối mặt với những bài kiểm tra sống còn do chính cha mình đặt ra. Mỗi lần quay về, cơ thể cô mang theo không ít vết thương, nhưng những kẻ ngoài kia chỉ nhìn thấy một nữ thần hoàn mỹ không chút tì vết.
Hiểu Khuê bĩu môi đầy bất mãn, nhưng chưa kịp nói thêm, Tề Du đã thong thả kéo ghế, ngồi xuống vị trí quen thuộc trước mặt Tuệ Nghiên. Động tác nhẹ nhàng như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cô.
Thanh Dạ nhíu mày, hạ thấp giọng:
"Trong thời gian cậu đi, xảy ra nhiều chuyện lắm, cậu có biết không?"
"Hỏi thừa, tất nhiên cậu ấy không biết rồi." Hiểu Khuê bật cười khẩy, đánh nhẹ vào cánh tay của Thanh Dạ.
Toàn Bích đặt cuốn sách xuống bàn, ánh mắt sắc bén vô tình mà hữu ý quét qua Tề Du:
"Cũng không có gì, chỉ là có học sinh mới chuyển đến ngay lúc cậu nghỉ."
"Thì liên quan gì đến tớ."
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, không có chút bận tâm nào.
Nhưng, dường như có một sự trùng hợp kỳ lạ.
Vì từ lúc đặt chân vào lớp, cô đã cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Hiểu Khuê khoanh tay trên bàn, định lên tiếng thì—
Ở cửa lớp, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Không chút do dự, người đó sải bước đến trước bàn của Tề Du.
Bàn tay rắn rỏi chống lên mặt bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ.
“Cậu là Tề Mạn Linh sao?”
Tề Du chậm rãi ngẩng mặt.
Một gương mặt xa lạ.
Người con trai đứng trước mặt cô có dáng người cao ráo, đường nét góc cạnh sắc sảo. Hắn mang theo thần thái ngạo mạn của những kẻ quen sống trên đỉnh kim tự tháp, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
"Tôi là Caden, Caden Brooks. Con trai của ông Brooks phố Wall."
Hắn mỉm cười, đôi mắt sáng lên sự tự tin đến mức đáng ghét.
"Hẳn cậu đã từng nghe đến đúng không?"
Không khí trong lớp trở nên căng thẳng.
Hắn ta tên là Caden Brooks, con trai của một trùm tài chính phố Wall, chưa đầy hai tuần đã trở thành tâm điểm của trường.
Tướng mạo không tệ, miệng lưỡi ngọt ngào, gia thế hiển hách, lại có phần ngạo mạn của kẻ sinh ra ở vạch đích. Caden vừa đến đã tuyên bố trước toàn trường rằng hắn sẽ đánh bại tất cả thành tích kỷ lục trước đây.
Và trong những kỷ lục đó, ai cũng biết cái tên được khắc sâu nhất chính là Tề Mạn Linh.
Ban đầu, mọi người chỉ xem là trò đùa. Dù gì Caden cũng chỉ là kẻ mới đến, chưa hiểu rằng ở Horace Mann, nếu có một vương tọa, thì người ngồi trên đó chỉ có một.
Ai ngờ kẻ không biết trời cao đất dày này lại làm thật.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tề Mạn Linh, chờ xem cô sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng, cô chỉ thong thả cúi xuống, tiếp tục lật trang sách.
Giọng nói chậm rãi, nhàn nhạt cất lên—
"Chưa từng."
Caden khựng lại.
Nụ cười trên môi hắn đông cứng trong thoáng chốc, nhưng ngay lập tức chuyển thành một cái nhếch môi đầy thách thức.
"Không sao, giờ cậu cũng biết rồi đấy."
Hắn khẽ nghiêng người, hạ thấp đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
"Có lẽ cậu giỏi, nhưng tôi không nghĩ cậu có gì đặc biệt để khiến mọi người tôn sùng như vậy."
Không khí lớp học đột nhiên chùng xuống.
Tất cả học sinh đều nín thở.
Chưa từng có ai dám nói những lời này với Tề Mạn Linh.
Nhưng cô không tức giận, không phản bác, cũng không nhìn hắn.
Cô chỉ chậm rãi tiếp tục viết, như thể lời nói của Caden chẳng đáng lọt vào tai cô.
Chính sự bình thản đến đáng sợ này khiến không ít người cảm thấy sống lưng lạnh buốt
Thanh Dạ chống tay lên bàn, khẽ híp mắt nhìn Caden như thể đang nhìn một tên ngốc tự đưa đầu vào chỗ chết.
"Tên này xong rồi."
Hiểu Khuê cười khẩy, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, nhấn mạnh từng chữ:
"Anh bạn mới, tôi cho cậu một lời khuyên. Nếu còn muốn tốt nghiệp an toàn, đừng để miệng nhanh hơn não."
Toàn Bích nhìn Caden bằng ánh mắt thương hại, cô thì thầm với Tuệ Nghiên:
"Mạn Linh sẽ không động tay động chân, nhưng thằng này sẽ không có kết cục tốt đâu."
Tuệ Nghiên nhún vai, giọng nói đều đều nhưng đầy hàm ý:
"Chờ xem kịch vui đi."
Caden chỉ ngón tay về phía Hiểu Khuê, liếm má trong. Như thể ẩn ý hãy cẩn thận cái miệng của cô.
Caden cười khẩy, nhìn lướt qua nhóm Ngũ Thần Tinh.
Hắn không tin một cô gái chỉ dựa vào danh tiếng và điểm số có thể thực sự có quyền lực tuyệt đối trong ngôi trường này.
Và đó chính là sai lầm chết người.
Hắn điềm nhiên quay người rời đi, ánh mắt mang theo ý cười nhạo báng.
Nhưng hắn không hề biết—
Mình vừa chọc vào một con thú săn mồi tĩnh lặng.
Hiểu Khuê tức giận nhìn theo bóng lưng của Caden.
“Thằng điên, Chúa trời không ban phát cho hắn cái não sao?” Cô đứng dậy đi đến bàn của Tề Du, có chút nhõng nhẽo “Mạn Linh! Sao cậu không một cước đá chết thằng chó đó, tức chết tớ rồi.”
Tề Du vẫn chăm chú với cuốn sổ yêu thích của mình.
“Tiếng sủa không thay đổi được bản chất của chó, cũng như lời thừa thãi không khiến kẻ vô dụng trở nên đáng giá hơn, cậu bận tâm làm gì.”
Tuệ Nghiên lúc này lên tiếng, ánh mắt nâu nhạt lóe lên tia suy tư.
"Đúng rồi, có thêm thông tin cho cậu đây. Sáng nay trên bảng tin của trường có thông báo cuộc bầu cử lại."
Tề Du nghe vậy, đôi mày khẽ nhíu lại nhưng vẫn không ngẩng đầu.
"Không phải cuộc bầu cử đã diễn ra từ đầu năm sao?"
Tuệ Nghiên gật đầu, giọng nói mang theo chút hứng thú.
Trong lớp có tiếng xì xào lớn nhỏ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất