Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

#. Throwback Extra. Kỳ tài giữa biển danh môn (4)
Tiếng xì xào bàn tán vang khắp nơi.
Caden Brooks ngồi bất động, như thể vừa bị một gậy đập thẳng vào đầu.
Không thể nào!
Hắn đã nắm chắc phần thắng!
Rõ ràng, mọi thứ đều đã được tính toán kỹ lưỡng, thậm chí trước ngày công bố hắn còn cầm trong tay số phiếu kiểm kê nội bộ.
Tại sao…?
Tại sao lại thua?
Không cam tâm!
Hắn siết chặt tay đến mức các khớp ngón trắng bệch, rồi đột ngột đứng bật dậy, gầm lên:
"Đây là giả! Kết quả này là giả! Các người đã gian lận!"
Hội trường lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Ở hàng ghế đối diện, Dịch Thừa Diễn chậm rãi đứng lên.
Hắn thong thả chỉnh lại cổ áo đồng phục, động tác nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một loại khí thế vô hình, khiến người ta không dám xem nhẹ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn cất giọng, trầm thấp mà lạnh nhạt:

"Ý cậu đang ám chỉ... tôi có người đứng sau giúp đỡ sao?"
Caden thoáng khựng lại. Hắn vô thức liếc về phía Dịch Thừa Diễn, nhưng ngay giây tiếp theo—
Ánh mắt hắn bỗng sững lại.
Nơi hàng ghế trống bên cạnh Dịch Thừa Diễn, không biết từ bao giờ đã có người ngồi.
Bóng dáng ấy tựa tiếu phi tiếu, người ấy dựa hờ vào lưng ghế, một tay vắt hờ trên thành ghế, tay còn lại nhàn nhã gõ nhịp lên đầu gối, đôi chân thon dài bắt chéo. Dưới ánh sáng đèn, ngũ quan tinh xảo càng thêm rõ ràng—sống mũi cao thẳng, đôi mắt sắc sảo phản chiếu mùi vị máu.
Trong một khoảnh khắc trí óc hắn chạy hết công suất.
Caden cũng không thể phủ nhận—sự hiện diện của người này khiến hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình.Chỉ một cái liếc mắt, nhưng đủ để khiến lòng bàn tay hắn lạnh buốt.
Người mà hôm trước hắn vừa làm hành động cảnh cáo.
Là cậu ta chống lưng cho Dịch Thừa Diễn?
Tề Mạn Linh.
Cô hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, vừa lười biếng vừa mang theo khí chất một kẻ được người người sùng bái từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Khoé môi khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Caden Brooks thấy Tề Du lộ ra biểu cảm như vậy trước mặt hắn.
Không phải dáng vẻ thờ ơ vô cảm, cũng không phải sự xa cách lạnh lùng.
Mà là sự ngạo nghễ đầy phách lối.
Không cam tâm, hắn không thể thua, Caden nghiến răng, quay phắt lên sân khấu, nhìn thẳng vào hiệu trưởng.
"Tôi không chấp nhận kết quả này! Tôi muốn bỏ phiếu lại. NGAY TẠI ĐÂY!"
Hiệu trưởng thoáng nhíu mày, ánh mắt ông ta đảo qua hội trường, rồi lướt qua một gương mặt quen thuộc. Nhận được những cái gật đầu của hội đồng quản trị viên và các giáo viên.
Sau một giây trầm mặc, ông thở dài, rồi khẽ gật đầu.
"Được. Chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu lại, ngay tại đây."
Cả hội trường lập tức xôn xao.

Khi câu hỏi đầu tiên vang lên—“Ai bỏ phiếu cho Caden Brooks?”
Một nhóm lớn lập tức đứng dậy, hàng trăm thân người thẳng tắp như cột cờ. Caden nhìn thấy cảnh đó, nụ cười dần trở lại.
Nhưng đến khi câu hỏi thứ hai vang lên—
“Ai bỏ phiếu cho Dịch Thừa Diễn?”
Người đầu tiên đứng dậy lại ngồi ở hàng ghế đầu tiên – dãy ghế chỉ dành riêng cho ứng cử viên và đại diện hội đồng quản trị.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ. Trước khi nổ ra tiếng xì xào.
“Tề Mạn Linh là…thành viên của hội đồng quản trị á?”
“Trời ơi, tôi không ngờ.”
“Có gì mà không ngờ, tôi thấy cậu ta xuất sắc như vậy, ngồi vào ghế hội đồng cũng đâu có quá.”
Và ngay sau đó, từng lớp, từng lớp người đứng lên theo.
Tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn áp đảo số phiếu của Caden Brooks.
Caden không thể tin vào mắt mình. Hắn đứng trân trân tại chỗ, cổ họng khô khốc.
Bởi có lẽ hắn không biết một định luật bất di bất dịch ở Horace Mann.
Người được Tề Mạn Linh ủng hộ - chính là được ông trời lựa chọn.
Nhưng, sao cô lại dùng Dịch Thừa Diễn để đấu với hắn?

Mọi chuyện đã được Tề Du quan sát vào hôm ấy.
Chiều hôm ngày đầu tiên đi học lại, ngay khi vừa tắt điện thoại từ Hắc Ưng, Tề Du ngửa đầu tận hưởng tiếng gió luồn qua các tán cây cổ thụ, lướt qua mái tóc dài mềm mại của cô. Cô vốn không phải kiểu người bận tâm chuyện thiên hạ, nhưng hôm nay, một cảnh tượng bất thường khiến bước chân cô chậm lại.
Ở góc khuất phía trước, tiếng động lạ vang lên.
Bịch!
Là tiếng đấm.
Hự…
Là tiếng người rên rỉ.
Cô khẽ nghiêng đầu.
Và một giọng nói khá quen.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một nhóm nam sinh tụ tập xung quanh một thân ảnh thư sinh đang bị đè xuống nền đất lạnh lẽo.
Dẫn đầu không ai khác ngoài Caden Brooks.
Hắn nắm chặt cổ áo của nạn nhân, khuôn mặt mang theo nụ cười hả hê đầy ngạo nghễ.
"Một con chuột cống như mày mà cũng dám đối đầu với tao sao? Lẽ ra mày nên biết thân biết phận, quỳ xuống mà cầu xin."
Người bị đánh không rên một tiếng nào, chỉ cắn chặt răng chịu đựng.
Tề Du dựa người vào bức tường gần đó, ánh mắt trầm lắng tựa như mặt hồ phản chiếu ánh trăng, thờ ơ nhưng sâu không thấy đáy.

Caden Brooks, chưa gì đã muốn xưng bá ở đây.
Nam sinh đang bị hành hạ không phải kẻ vô danh.
Dịch Thừa Diễn – con trai trưởng của dòng dõi Dịch gia.
Trường đại học Ivy League, các viện nghiên cứu hàng đầu thế giới, những dự án công nghệ sinh học tiên tiến – hầu như đều có bàn tay của Dịch gia nhúng vào.
Nhưng…
Dịch gia đang lao dốc.
Cô đã nghe phong thanh về chuyện này.
Một cuộc khủng hoảng nội bộ giữa các chi nhánh, cùng với việc một số dự án nghiên cứu quan trọng bị đánh cắp, đã khiến Dịch gia rơi vào tình thế khó khăn.
Bây giờ còn trong thấy đại thiếu gia nhà họ phải cắn răng để bị đánh như thế. Tề Du cũng đoán được tỷ lệ chính xác của lời đồn.
Một cú đấm nữa giáng xuống.
Tề Du vẫn đứng đó, trong góc khuất, lặng lẽ quan sát.
Cô không ra mặt, cũng không có ý định ra tay.
Ánh mắt của cô không phải ánh mắt thương hại hay tức giận. Chỉ đơn thuần là sự quan sát của một kẻ bề trên đang nhìn xuống một trận đấu đầy thú vị.
Tề Du không phải anh hùng trượng nghĩa.
Cô cũng chẳng có hứng thú đi cứu giúp một ai đó chỉ vì lý do đạo đức theo cái định nghĩa chung của xã hội.

Nhưng điều làm cô cảm thấy thú vị chính là – Dịch Thừa Diễn không hề khuất phục.
Hắn chống tay xuống đất, gạt vệt máu bên khóe môi.
“Đánh xong chưa?”
Hắn nói, từng chữ rõ ràng, không có chút run rẩy nào.
Caden thoáng sững lại, sau đó phá lên cười.
"Đánh xong chưa? Sh*t, mày đang dùng thái độ đó để nói chuyện với ai đấy? Hả?!"
Hắn nhấc chân lên, định đá mạnh vào bụng Dịch Thừa Diễn.
Nhưng ngay lúc đó—
"Brooks, đủ rồi."
Một giọng nói trầm ổn vang lên.
Caden khựng lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa cất lên.
Bước ra từ hành lang là một thiếu niên tóc vàng, mặc đồng phục hoàn chỉnh, dáng vẻ phong lưu nhưng mang theo khí chất sắc bén.
Hắn là Arthur Lennox – người thừa kế của tập đoàn Lennox ở châu Âu, nổi danh với chuỗi khách sạn và khu nghỉ dưỡng xa hoa trải dài khắp thế giới.
Arthur cười nhạt, không nhanh không chậm bước tới.
"Mày còn tiếp tục làm trò ngu ngốc này, đừng trách tao không nhắc trước. Dịch gia không dễ động vào đâu."

Khóe môi Caden khẽ giật.
Caden cười khẩy.
"Dễ hay không, tao quyết định."
Caden nhếch môi, đá vào chân Dịch Thừa Diễn một cái cuối cùng, sau đó quay lưng, hất hàm ra hiệu cho đám lâu la rời đi.
Bóng dáng hắn dần khuất sau con đường dài hun hút.
Tề Du vẫn đứng đó, thấy hết, hiểu hết, nhưng không quan tâm.
Vì đây không phải chuyện của cô.
Cô nhìn thoáng qua Arthur, rồi dời mắt sang Dịch Thừa Diễn đang lặng lẽ lau vệt máu nơi khóe môi.
Cùng lúc, một tin nhắn được gửi đến. Tề Du đánh mắt về màn hình điện thoại trong tay, cô khẽ nhếch môi, đẩy người rời khỏi bức tường, dáng vẻ tùy ý bước đi dưới bóng đèn đường.
Bước cờ đầu tiên, chơi cờ quan trọng phải có quân tốt.
Chiều hôm đó, tại thư viện.
Giữa nhưng giá sách cổ kính, Tề Du đứng yên một góc, dáng vẻ nhàn nhã như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến mình. Cô tựa lưng vào giá sách, tay thản nhiên lật giở từng trang sách dày cộp về lịch sử chính trị phương Tây. Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những dòng chữ như thể chỉ tùy ý lật xem, nhưng từng chi tiết, từng con số đều in sâu vào trong đầu cô.
Sau khi Thanh Dạ đi kiểm tra một vòng, đã thu thập đầy đủ ngày giờ thường ngày Dịch Thừa Diễn đến thư viện và gửi thông tin ngay cho Tề Du.

Vậy nên,  hiện tại phía sau cô, cách một giá sách là Dịch Thừa Diễn, cậu cứ đứng đơ ở đó, trong đôi mắt cậu là sự trầm mặc, nặng nề như một bóng đêm đè nén lên vai.
Mãi đến khi—
“Dịch Thừa Diễn.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, như tiếng chuông ngân vang trong không gian tĩnh mịch.
Thừa Diễn hơi giật mình, theo phản xạ quay đầu lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt như nắng ban mai nhưng lại lãnh đạm của Tề Du, cậu không khỏi sửng sốt.
"Hả?"
Cậu còn chưa kịp tiêu hóa sự ngạc nhiên thì câu nói tiếp theo đã khiến tim cậu khẽ chững lại.
"Cậu hãy ứng cử chức Chủ tịch Hội học sinh."
Một lời đề nghị đầy kiêu ngạo.
Tựa như một bậc tối thượng vừa ban lệnh cho thần dân của mình.
Dịch Thừa Diễn sững người vài giây, như thể không chắc mình có nghe nhầm hay không. Tề Mạn Linh—người luôn giữ thái độ thờ ơ với tất cả mọi thứ, người chưa bao giờ để tâm đến những cuộc tranh đấu vô vị ở Horace Mann, hôm nay lại chủ động đề nghị anh tham gia vào cuộc đua quyền lực này?
Ánh mắt cậu ta khẽ lay động, nhưng rồi nhanh chóng hạ xuống, giọng nói vẫn ôn hòa mà cự tuyệt:
"Tôi không có dự định tranh giành những thứ đó."

Dứt lời, cậu định xoay người rời đi, nhưng ngay lúc ấy, giọng nói nhẹ nhàng của Tề Du lại vang lên, không cao không thấp, không nhanh không chậm, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào điểm yếu của Dịch Thừa Diễn:
"Vì không tranh giành nên dù là con trai trưởng của dòng chính, cậu vẫn không thể khống chế được các nhánh phụ càng quấy, gây nên lục đục nội bộ. Nội bộ không vững chắc, ngoại bộ cũng sẽ vụn vỡ. Điều này dẫn đến các dự án nghiên cứu quan trọng bị đối thủ đánh cắp mà chẳng làm gì được."
Dịch Thừa Diễn khựng lại.
Bàn tay đang cầm cuốn sách siết chặt, các ngón tay trắng bệch. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu tối lại, không còn vẻ hời hợt thường ngày mà thay vào đó là sự cảnh giác lẫn nghi hoặc.
"Làm sao cậu biết những việc đó?"
Tề Du vẫn không buồn ngẩng lên, ngón tay thon dài chậm rãi lật một trang sách khác, giọng điệu lãnh đạm như thể đang nói về thời tiết hôm nay:
"Lời đồn về sự lao dốc của Dịch gia còn ít?"
Đôi mắt Dịch Thừa Diễn càng thêm sâu thẳm, như có lớp sương mờ phủ lên. Đúng là gần đây gia tộc Dịch thị đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng, dòng phụ bắt đầu thò tay vào những lĩnh vực quan trọng, khiến cậu dần bị gạt ra khỏi những cuộc họp quan trọng. Nhưng điều đáng sợ là, những chuyện này vốn chỉ lan truyền trong nội bộ, những thông tin trên thương trường chỉ xoay quanh việc các dự án nghiên cứu bị đối thủ đánh cắp, tuyệt đối không ai biết được sự đấu đá nội bộ của Dịch gia.
Thế nhưng, Tề Du lại nói ra không sai một chữ.
Thừa Diễn siết chặt nắm tay, đôi mắt dậy lên sóng ngầm.
Cậu không phải không muốn làm gì đó, nhưng cậu không đủ lực. Mẹ cậu thì yếu đuối nhu nhược, ba cậu thì đổ mọi thứ trách nhiệm lên đầu cậu. Ông nội thì vừa mất cách đây vài tháng.

Là hậu duệ chính thống của Dịch gia, nhưng cũng là người mà nội bộ gia tộc không hoàn toàn chấp nhận.
"Tôi có thể giúp cậu."
Tề Du đột ngột lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một uy quyền không thể nghi ngờ.
Thừa Diễn kinh ngạc nhìn cô, khóe môi cậu khẽ giật:
"Một người như cậu, có thể giúp cả một gia tộc lớn như Dịch gia sao?"
Tề Du cuối cùng cũng đặt sách xuống, đôi mắt hờ hững nhìn thẳng vào Dịch Thừa Diễn.
"Tôi có thể lấy lại các dự án bị ăn cắp của Dịch gia, từ đó cậu có thể dựa vào điều này chấn chỉnh dòng phụ."
Cả cơ thể Thừa Diễn bỗng nhiên cứng lại.
Cô ấy… thực sự dám tuyên bố một lời như vậy?
“Vì sao cậu bị Caden Brooks đánh lại không đáp trả?”
“Cậu…cậu biết?”
Tề Du xoay người nhìn Dịch Thừa Diễn qua khẽ hở của các giá sách, cô không lên tiếng nhưng Thừa Diễn biết câu trả lời của cô.
Trận đánh hôm qua, Dịch Thừa Diễn không đánh trả không phải vì cậu yếu đuối, mà vì cậu không thể phản kháng ngay lúc này.
Gia tộc Brooks có ảnh hưởng mạnh mẽ đến ngành tài chính và truyền thông, trong khi Dịch gia lại thuộc về học thuật và nghiên cứu. Chưa nói đến, gia tộc Dịch thị hiện tại đang gần như bị mục rửa.

eyJpdiI6ImE2ckVPT2R4dWFVUU1tWXJkMVQ5c2c9PSIsInZhbHVlIjoicE4zeUt5RTdNSERRMlhMdUp2ZTZOYVhxemtpenJVcnE0NGo0cG5SRDhSS0FsQW03ckRtWlRVRkhEZFJOakc2SExiRlJVM2R6XC93bkpmQzZHdWxxRmt2QWMyN2lqYzFsejNVdGVVakN0SzlQRXFrdFBTaHZuMXB2ckRyajdFTFRlZWtSNExzazZld2tRSm90VXJwajNNUm1HeUg2ODJKY09xM3NiQzh0bGp2S2VlaCs4UXl1SHFrY2g1c3VYT0QraGpXWnJ0K0tvZEdadFkzaURTT2laZ1drd2J0TWFLbktrN3B0V05VSk5HXC81ZnArWm9Hb29MY2Jqc25cL292b3pzVDFEWFFIcGhNMmJISDlhY2RvZGtRTXhWaWdWelV0bnNxck10ZjE0b01GVSt3Vkk1UVNINFB4ODVoeExJUVdja3FHdU0rRFRFc09TbTc1bFY0N01xRTV6UURUODlTdkk2ZGZ6SEF0WTAzdWNPV29qWk95bVRCSk5nR25TeGJhTSttZnlcL3JzU0NLXC9hN2NxeHBmaEtKV0VGTnF0V2thRnpjRElPRTRBUXNFZmVTNzJvVjVKdUNwNWxYdUl5RDhrQ0QrMXVCS0FDYnppRzl4c2ZsZzFjRmRCR3p0c0crZ0ZiTW5xZVZZeGlUa0RyMmMzR2F4ZjN5TzNZWXZ3WWFpK3JlaFNYMVBDZnBpTHhZOEVXZldSaVBNd01MQU9ZYVhMZytYVjcrbStHU2RJWW1lOVNWS0N5WEtLTlZzeXY0MHpDNkJRTGNLSU9RTlZmTFwvZ3RCUXZSemdRRFBXaGxXb0dDcFMwYXRnWGhHXC9hVUxnTG9ZcnN6NVE2aXk0S1RDWVcxUmlQOUZITG1tOUxuaW9NQXpUakZOSXV6VWx6aGREazB2b0FiQzg1U1dZcDhWa0wxWjhubDNWQU9LTGI4eUVkU2VtQTFIRHJyc0REU1VpTGR2Um9hYmt6ejFRb0UwTTlEVFBhaFwvQUdaXC8zdEo1SU9wZm8wVnFmcldmQXJLbkFmNWZyV2VHXC9ySmRkaTI2V0N4OE9XekpIZkwxUEJVcWlnUFwvZEFvMGYyQWtUbTV4alwvTlpPd0Y3N1NFVEE5TE91Ulg1VUVPdnFuckFTYkhJMk5rSEdjaE1ZQjFGNXNyU0JXa3VYdVJcL1dWTGZGcXF6TGxISTZOVkxRNlwvNGdlSnJPZ2lTOFppMHFYVEJ4OTE5VVBcL3Fyc1N4UkhEanYyck5BWVJJd2RoMm5EMjFBZWlSYVl3SWNObjdsU0JaampiTlZFQXJ1dzRjVENGRDR2ZVZvWWR5eHFDN2xZSUlHcUIxWHM5TFZCZ3pIZWxVcktBbm1mcnNlYktpSDU2R0RaYnFYdVFnUDJEMnlxS2xkSjFvZFwvVWNvRkJXQU5uUEpzOXRFUnVGTDlxbGFhVmtFbWlzbEdjYlFYWUllOENyZjc2N2FqKytUSmVDOFJcL05hU0Robm5VR3NyaCtzUnZVOERXM01aSklMN2x0ZHRvTkE3ak1mV1wvNGxnN0Y0d0dPSCtmTzBoM0ladm43OVRJa3I3dFZJcHZGRm43cFJiNCtsVGk4bzNIQ1JaRUZvaXNXdkh0azJxYU9ka0hGXC9Zb0N6SVZUbStCXC9PM3Z3YVhoVXBONFgxelwvVWRNcml5UW56akFZYXFQY1RXYm8yMzRwenE5ZmhRWTZRM20ydlREYXpOVk5ZUE44T0drT3I3NlFSNzN4dmRJNVpBeFdPYWZZUlV5NXg3S29xWGZhbjlDeFM5UHpLYTJESDBsOHE3NUdWSUtreEZVcFdLVmhtNU5NdEtiQUFqUllxd092aE9RQkx4U0IyTmVHcktvcFpwb2NudE04eDBvWlFvdXdERUJpeVpxK2loUitYN2o0ckpZTlZsRlBFdEk2Z0RXTjg1WlBiczFRSEhOa1pNZDJzZFNWcys3MGJLSDJxbGFLc3dyRXBhQXBmUGp3Z0VwdWIxYjlSeFZScFB4b2k5WWdaMVdrSlNkeWxTbjBuZmdSQ3hQTzdVTDVwbExhOWlmbWRpbHZONEV5cG1lM0Facm1VWUpzVE5vc25RcjJDdjRcLzBVb2dDUWZWMlwvV3l6Z25tbkM0QU41MnRWSUorSTRmUVZ2Rk42ekQya0FkVDhKR0tKSXp3bFwvQVdoeDNvQWNjT21VOUkzZjBGV3IzQUVhM3lFa3lUSWlsM3JnZDg4S3BKVjhNNno2cTkwemtWcXhPclBzbEhJVmg2eUhhT3R1dEpZeStCb0x4ZlNQcDNCZWhra0R3cUlXNmVTOUhFWDZMdHRHWjBPZzliUmNPQmtabElZMDk1N01oVEFWa1FvMytJY0dUT2lmZStLeGJaclRxeG1BN1BDQjViRnpxRU1cL093Q2NrMFUxZXlLTVc4RFlXOGxudFN2ZXQ1Z1wvZk1hTThjRnk3NXZRSnc2K2VNeVd1VHdDVDBxY3phMEc0OVZxZTZiRkZhNlMwcmVTV05uT21UVENZTkNlNUM3dGdESWFpYUdnRksreVM4ZU4wM1cxZmRaMkpEdFpKVG0rRkFjd2pHaTN0K1ArYWxJUTZSME8yaVNURE8zbkQ4N1dPV1NrWDR4Y2s2RG1kZ2NxVGRcLzhwMitnbkVUWWlCRldFeGM0MHJjVjhIWVc1NnREeHNmWDNoalorU21HR25xbXdzbVNzVzAzSk52VFBUb3FYUVBmZXhLdjhPZ2xVUWQzbmFpaVphTElhM2lQU0dLTDNjYnc5RTUyXC9veHpoVWJ4U1pqN3grRElxY3ZHZVRSb0xFSk1JT1RrREFOenpqM0dBZEk3aXFcL1pPQTZGelAxYTYzSDR5REphQU1xZ2JzbE5wYTBpSjVZZ1NyXC9tanhXOW82aWMwZHlNeCsxNExZT0RVcnRnZU9sUzhrVGpueWg0YU9SQ2xKZzVlQXVXT1wvTUpIU0Z1VmlJXC9EZXo0eWJsZjZPWFByOHd0aDVSb0pobGZMcVpEVFp5Z2g1RFYwRHowd1A0ZWx5b0hKdVwvNWZDQjZ2dFRtZ2MrTFdRMUF4bU9WVFN6UzJNcnVkYW5icGVwSDZxdUczUVlrZEV6OTFjZXFDMGkyZUlWcmxobjJaUmtNYXJId3VrTitPSk9ONk5tTklkMnRQZzZtSHFkY0E2YnJLNzkydm1SRlwvRUM4K3ZIb0hJUXpuaVJSUnhcL2lSQkV2YktDS1hYYm9DNXV0bHFRRTFuYzV6Um16d2lTVVQxV0dhdWt4dE1jbFlMVEVLaDhoekhaeUdxVlhkRFBnb2U1Z0JJNm50akV6cWxnMnJ0WXhYdnN0bThPTEFGK1NSY1dXbG9mK293T2xNV1RzQVgrU1NkQm1HVFRDVFFZTU1uQlBrZ1FqZzErYXppaWU2OG1cL3BMMmRiWmpCUGQ3SHZFQkdRRm9DWXBobnlpT2dueVwvSmFxdTI1RVpEYUNha2QzSUlHbFM2TEdBcjdINm81NVdpbndDRThjSERzR3hnb01ZSVRPY3NobUZLVEJ4aUVtTTFoQnloYmMyQkJHbnd2bTQ5akozTXY3YXBmOGErZUIxdVptUG85ZVJqVzBXTXVraXhWS1pkdWViUU9nblNZeTMrdHdpN204RElFM1d3TFNwM0JramlJdGxpXC81NzRTOVwvMWhGT3I0TVZLdHJaUmlSTzZHQnlSbFdoTlhcL1dXZFJHOWptTEI0cXV4WlFxV3ZkdEp1N1pqUklBcUx5VkkzMHNMVWxMNDFmTlQzUWlYeHp5WERjVTB6S2hvdENudVwvak1lbnZPVVQzTCtOSG15dU1cL2wzbWI2b1ZYd3QzWWxXZm1uYkdLXC9ubHd4Ukhscjd3MXNndE9pU1RCN3dtdlVHMDJPM0JGdGZ0OXBQNVI5QlAxbDN5bHdcL1dQWXhMRW14WHRVYm53a2hrRVwvb1JGclZScnI2aFhYbTRuRlJnK1wvaFJFeG1xWklCR3RJRjhDYUdFdmVHN1FtQU55TWdsTmFNZ0RJdm5VSXl6cGJKWjZmK21mMzR4TGZCdFRYamFOcnJCVld6TVpQIiwibWFjIjoiYzc2NWIyNGZhZTQ3YmNhMmFmNzc3NDNiMWNjYzA5NDdmMDlmZjgyNGFiMGFlZmEwZWMwYzIyODAyZWI1YTcyOSJ9
eyJpdiI6IjVxU2ZQYnU0Y2RPREVUWDdyY0Y0alE9PSIsInZhbHVlIjoicERKRTdqdTZBcUZOcVcwMVFxdThjWTFjNVpoNDNzSkZZR3FZNmlJdFRiWjVNZXc4WUZIK0p1N2NYRG5WVXB5K2E3OVcxY1JKODZxUEowWkdzbisxcDhaT1wvSGZJVWJyazhTamNlc2ZibE5yclRNUTJySUlVQ1ZpSlUwVEN3S2dLemxzVHJlcDNvb3EwR1FXY0RFVk1wcmtybVRcL1o4QWRrdVwvXC9ZbEVEd2I3ck95c0NPZkRJeDlsdVNhVjl1czF1K0YxcE03SU5paGFWNFJUMDRQTjhjd3BaRjA0RWFoVEhpaU1YRnRrd2ZlOEh2WnRDVFdSZ1l1YzB5cDVyVDdySXNWUmxmZ3VhXC9BQzFWcmxJTk0xclQ1VHBNVW05Z1hGVkQ1YjdXd3BSV0NIdkJ4aWE1SUNiQldwZ2hHWVZNS2JPZlNPOWdBaUxhRlBcL20xTkhMVllERzFzaHNiVUdIeURaVG5KVmlrNmxvNDdjelFaOVdUM2VGNHZlTWVOQWdXeFRHSUtTeHZQVWxLVGRNWWpXMXJOUUNBWmJpcHZSajRabDJHSElMa3FyV3JEd1FzS0F2b1hNMStTd1ZJYTVoU0NcLzVoVE15aXdBNWg5bWNxVGV3VDlyM3FKRnJ4ZEhyZ2lLcndPRGVcL01RTWRjK1pOYndvZEpZR1NkcG1YYTIwbzFiaEc5QlAwYU1hQmMzaXZIK2NtcjE4QWxcL0tzVCswWW9yKzhkZ0RSckRaMEo0XC9xU0FKUXprUFRlSGkwS1hzNGhuNU1lT0ptRzl4UWpHODBTY25PNk9DMkNhWXlHS0V0NGt4VGFzeUlpWE41Q0VTMk16eWVEeG5lNDVDK2c3ZHZBN2hcL2lZWnZ3T05oRzE1YjNBNEplQXlSK0xhZTIyZWJDOEcrWUdTSGpIeDYwQWFCdFVqblRrNmUxN0drRjV1YWZnd3VEV1wvVzZBb0hrV01iWlJVNXpibXlydnpjOXpSMEpiUGpMNVdhem1zY0dXMVVJekR3QklKaDhjMTJrTFBBS0NxQWxhaWZJbXFrNUNnSFhHU0VrVnprcDN2TGVoanMxajlZaWVVSEU1SWxZSnVqeGkrQUxzbVNTTGY1V3VHUEswZ0VDWUhFN3NaTU5sSG05dVFLdVdBQ1paRE8yRExTaTVPc2NzdVwvK2Vzc205d2hIM0grQmllUXVCbzF3Q1BKRW5raFlFbUlkRTU0YWIyREtjbWJaODhjTFFkc1MrdFV1SlR0Qk4xUWdnWlpFaGREMWQ3RTZCcm5PSU5kcmJmSFIzWkxXTllhYTFkeUFqVW9xajFjcUdTUlwvOVB2Rlc3eVU1YTB6TjAyXC8ya1J2VlFiWkJkXC9SM2twWnZ3dk1GWE1FS2w0YmZ4RmM3RjgyeE1DdktzR3dYOHByVytkcm8ySWJaM3pmV2dJdVRHbjU2UTZYMUtabHFPM2h6MUo5YkczbzlEK1dTdHordjFHRzI5NWNpTDM3cHh5OEJ6a3grbnlcL1Y1NExkOWlpZGt4cUtXcGdkbGVHb2ZpTCtNdERkNGhRcTJNclpBZCtBUUNhc1NFbUhuQUZIWjhiSmJNcjVQWjJzY3NVeHhJTUxnSDIzSnE2RDZCR3g3NXJmc1REdnlQaitvYW91RWVaTHZjczB0MG0yRVJONDdwNjlvOGY2WVhxSTNmbWRaMk05dndkUldjTnZpdlozd3oxTitXVXJwZGpRQWMrT3hxa1JSWFJPRVJyaGVWWHlGNkNhelNFQ3NqcUdMU0c5RTNYUFlaNmxOWlZJVHA3Z1lQRjRlS1FzblF4dVpTOTFTa2JTQjdqNmFmUlFmc0tyZlhXcTAxZmV4Q0pvamZTaUNrc3dKYU1iZjdtQXdsczFqaUhSRVN6NkxZNFdoVk1Pd1FYbXRidmxIbnBoTzJwWDF6WnJjN05IR3o3MGt0NUNFMjVtRHFzeVY2Sm96THZybVhOSTdaR2ZGTHFTNmdXZW1ZNzU4XC93Z2ttbEJPdXhjbThIWWExXC93RjFhMnNQZU5rN0psQzBQMXBGRVBiRmpHbDhtamRHZTJOanpKS1hHZ2pMYnQ0eGVKT1N6WU53Tm84ZVkwTmlWOGt4Qmk1Njh0Wlh2STlvUE9nVU5ITUJvczFWRlhXZDdScThJOUVEU0ZGMjdXRklFRE5QXC9ZbTZJNGt3NlFudGt5V0NkbGxKYmU2a2tHZkk3YTBvamlwUjdDYjZ6V0pVcThDR1dHUUZ6elRYdHRJU0ZDVmlFWEx1YkV1S21vS1wvNjh1RkpCbG02YzgrWGFBcGRQS0Jod3FSc2VuZTI4cHFUQ3RrMjUrNEZXcVo5V05cL1VcLytSWWxEN1JcLzNJYWlYWkJOUzBMdEJpa0R2K1lzbnRVNWJ6QlVXcHJ4SnprU1FiTnZHOVdaUFJTT3ltdTF4UFE0aXQ2ZnZIbjdUOGJPKzRNTDdRc3hxVG93RVFIeGFHcFZGN3Rvd0RsNGt5SkRUTDhVNlErc1l1U05jejFMWGVHMVwvamVXTGJYc0t1Tmg4S2FXbUJlRTdtQTZoYXhcL0g1NldicXo3VE10TjlYek9ER1Q5czY5c2JFbEFKZTZIdjBpVGhiZ1RGXC83V2xHOHBSVXZKcEJNYU81MEMyRElJckJzVGlqbVZZdlNnMTdjdjdPTmhwY2J2eXJmcFpGSkZWamY0QWx3aHVmRmVmeURROWw0T3A3QTgzZXgxK3M4TG9FZGxpQm5Ramc2REUzYkExQllZdlFCWmlocFhKbld2XC85XC9oc2dsSEJjSVI3eTh6MEJhQ3ZXb2xieHlPY2lxclBaUXlzWE5paWFaTm9yVHJpK1wvZWtLS1RrcnZqME5jVFNoZnpzVlFZOHY3Tm5PdDF1T2lLZkxZQ3FqYjM2QVwva3E1YWxLYkExXC9hQ3NpaVpXTEZXMWFqWnZINUlpaG1TY0ZweVlUV0JTUG8ya3N6M0trcjZzMGJcL1hqU2V0YmU2UkZuTG1JZ1ZSQ2RNajNia25YNjF0Mk5oOUJSZ3hmWkJFK2RxakFEcngxZGNSVjdQeVFVc1BoY3QrOFpEM0RoVWNVK3pCNmUrZDBoWlZcL25GR0UzRVpHRTJhOFNrenFJR0dTRmd4cVZMTFZcL1hYV2g2MnRtaFhud3BWZmZMbVBaK2dTXC9meit4Y3I4K1FHSEZVb2p2UlZGVnJvOW1IWDZ1ajNDQms5WUpTbzhQNURFZE83WXhLenB1Q3FBN1wvSCtONFZkWDFqYVZuYldNNEJBclRzXC96ZFRkMG55dUkxOFpPTlRGMkprQWFTS2VpM3BwTFJ3akxrcUJUY01sMkNLMDFVMjZsc09hSXppeGExTEZUVzlkTFh6XC9yZldkRlE4VThUSVBoY0tjZzFsUmpWTUFJQVJFZTZVQWdZVjBiaGlFUHdzUGd3QjVSOHBreFVWajRCbDhHUW55U2c0ZnAwbFJLbXZDeXB3UkRNTytUSkNuOGRuZHhnN1RTOUh1Y1o1c0d1ZlJNQ3l5a1RaNkpRZGFvQm9SMnJ6UnF6N1dBUEV0VlJLT3ZSTXJcL2R6bjlsZTB0cUZURTZDYWFmZ3ZWam1nOGE5MFZIaXNpQ05NMFZqSXZhZDR2OXVJZjBPZGxsYnpHRE1vTUkybG0xMVY0SkREZU1vdXhNRW1zRTU0M2hCQjlRbVluQWM9IiwibWFjIjoiZmZkOTdkMTk4NjAxNzFiMTJjOTI1Mzg0YWJmZGM2MGQ2YjQwMDEyYzNkMDdkNzEyMjU2NTE3M2VkY2FiZDMyNiJ9

Không chỉ là thất bại, mà còn là sự nhục nhã.
Dịch Thừa Diễn nhìn cô gái trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia ngờ vực:
“Tề Mạn Linh, rốt cuộc cậu là người như thế nào?”
Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như hồ nước sâu không thấy đáy.
“Một người làm ăn.”
“Người làm ăn?”
“Đúng vậy. Tôi không phải kẻ có lý tưởng cao cả muốn cứu vớt nhân thế như gia tộc Dịch thị, những ‘Đấng tối cao’ tự xưng là Chúa Trời. Gia đình tôi là thương nhân làm ăn. Đã là người làm ăn sẽ không bao giờ bỏ vốn mà không thu lời.”
Tề Du chậm rãi đứng thẳng người, cầm theo những cuốn sách trên giá sách, sải bước rời đi.
“Nhưng mà thời hạn đăng ký đã hết rồi.”
Ngay khi cô đi ngang qua Dịch Thừa Diễn, không quay đầu lại, nhưng giọng nói thanh thoát vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
Nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức nặng vô hình.
"Cậu cứ suy nghĩ kỹ rồi tìm tôi.”
Dịch Thừa Diễn đứng đó, nhìn theo bóng lưng thong dong mà cao ngạo của cô, ngón tay bất giác siết chặt.
Lúc này, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm duy nhất—



Ads
';
Advertisement