#. Throwback Extra. Kỳ tài giữa biển danh môn (5)
“Khoan đã!” Anh lên tiếng.
Sau khi quyết định chạy theo Tề Du, Dịch Thừa Diễn rốt cuộc cũng dừng lại trước lưng cô.
Bước chân của cô dừng lại.
Dịch Thừa Diễn hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Tôi đồng ý.”
Tề Du không quay lại, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Vì sao?”
“Vì…” Anh siết chặt nắm tay, sau đó dứt khoát trả lời.
“Tôi muốn có những thứ mình muốn, những cái tôi đáng có.”
Lúc này, Tề Du mới quay đầu, đôi mắt màu xanh đen lướt qua gương mặt anh.
Đột nhiên, cô mỉm cười.
Một nụ cười vừa nhàn nhạt, vừa sắc bén.
“Kể cả sau này, cậu phải làm việc cho tôi?”
Dịch Thừa Diễn gật đầu một cách dứt khoát.
“Sinh con là cha mẹ, bác sĩ cứu người sống lại không khác gì bậc sinh thành thứ hai. Nếu cậu có thể vực dậy được Dịch gia, tôi thề từ giờ về sau, gia tộc Dịch thị sẽ luôn nghe theo cậu.”
Tề Du cong môi cười nhạt, giọng điệu hờ hững nhưng lại mang theo sự tán thưởng nhàn nhạt.
Tề Du cong môi cười nhạt, giọng điệu hờ hững nhưng lại mang theo sự tán thưởng nhàn nhạt.
“Được, từ bây giờ, cậu muốn làm gì tùy thích, cứ việc làm loạn. Tôi chống lưng cho cậu.”
Gia tộc Dịch thị trong giới hắc đạo không có lấy một tác động nào, nhưng trong giới bạch đạo lại là một chuyện khác.
***
Cùng buổi chiều hôm đó, tại một nơi khác trong trường—
Hiệu trưởng Horace Mann.
Cộc. Cộc.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Người đàn ông trung niên đang chỉnh trang lại hồ sơ, vẻ ngoài nghiêm nghị, phong thái trầm ổn.
“Vào đi.”
Khi cánh cửa mở ra, ông suýt chút nữa làm rơi bút trên tay.
Mồ hôi lạnh toát ra nơi thái dương, cổ họng ông khô khốc.
Đôi môi khẽ run, gọi ra ba chữ:
“Tề tiểu thư…”
Trước mặt ông, Tề Du bước vào, đóng cửa lại, từng động tác đều thong dong, chậm rãi như một con mãnh thú đứng đầu chuỗi sinh tồn đang tiến đến con mồi của mình.
Khóe môi cô nhếch lên một đường cong nhẹ.
“Hiệu trưởng, có chuyện này em cần phiền thầy một chút.”
Hiệu trưởng lập tức đứng thẳng dậy, hai tay chắp vào nhau, dáng vẻ tuân thủ điển hình của người dưới trướng Tề gia lâu năm.
Hiệu Trưởng – Lôi Kỵ, ông là một nhà giáo dục thực thụ, ai nhìn vào cũng chỉ thấy một người hiệu trưởng mẫu mực, chẳng ai biết quá khứ ông từng là thuộc hạ của Tề gia.
Năm đó, khi tuổi tác không còn thích hợp để lăn lộn trong thế giới ngầm, Tề Mặc đã lệnh cho Phong Vân William đặc biệt sắp xếp để ông đảm nhận vị trí hiệu trưởng Horace Mann, một nơi ông có thể phát huy năng lực điều phối học thuật của mình.
Dù xuất thân không sáng sủa, nhưng ông là người công tư phân minh, ngay cả khi là người duy nhất trong trường biết thân phận thật sự của Tề Du, ông chưa từng thiên vị cô dù chỉ một lần.
Cũng vì vậy, ông biết năng lực của thiên kim Tề gia mạnh đến mức nào.
“Tề tiểu thư cần gì cứ nói, tôi sẽ lập tức làm ngay.”
“Thầy không còn là người dưới trướng Tề gia, vậy nên thầy cứ cư xử bình thường đi ạ.” Tề Du thong thả bước đến bên bộ bàn ghế đặt giữa phòng
“Bao năm tôi đi theo lão đại, dù hiện tại không còn tham gia chinh chiến nhưng tôi vẫn luôn ý thức bản thân là người của Tề gia.” Ông Lôi đứng đó, như hoài niệm như chia sẻ.
Tề Du nghe xong cũng gật gù, cô tôn trọng quyết định của ông. Chỉ vào bộ bàn ghế.
“Em có thể ngồi không?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi, mời cô ngồi.” Lôi Kỵ luống cuống bước nhanh đến, ông chìa tay làm dáng vẻ mời ngồi ở chiếc trung tâm nhưng Tề Du từ chối.
“Em thấy danh sách ứng cử đã được thống nhất và đóng đăng ký ạ?”
“Đúng vậy, cô muốn tham gia sao? Nếu cô muốn tham gia thì tôi sẽ ngay lập tức thêm tên cô vào.”
Không phải ông thiên vị, nhưng vị trí Chủ tịch hội học sinh này, dù cái tên Tề Mạn Linh có thêm vào danh sách ứng viên muộn thì cũng không ai dám phản bác. Bởi ở Horace Mann, còn ai dám hoài nghi về thực lực của cô?
Lôi Kỵ nói là làm, ông nhanh chóng đứng dậy nhưng lại nghe giọng nói lãnh đạm của Tề Du vang lên.
“Em không có ý định tham gia, nhưng em muốn nhờ thầy ghi tên một ứng cử viên khác.”
“Ghi danh người khác sao?”
“Vâng, em muốn đề cử một ứng cử viên. Đảm bảo xứng đáng với vị trí này.”
Quay lại thực tại.
Tiếng chuông thông báo đồng loạt vang lên, phá tan sự im lặng như chết chóc trong hội trường rộng lớn. Tất cả học sinh, giáo viên, thậm chí những nhân vật quan trọng trong giới học thuật và thương mại đều đồng loạt lấy điện thoại ra. Ánh sáng từ màn hình LED nhỏ hắt lên từng gương mặt, phản chiếu sự kinh ngạc, chấn động và cả một tia hưng phấn của kẻ vừa tìm thấy một bí mật động trời.
Caden Brooks mỉm cười.
Hắn dựa vào ghế, điệu bộ ung dung, chân vắt chéo, nhàn nhạt thưởng thức màn kịch do chính tay mình dựng lên.
"Kế hoạch B."
Hắn không bao giờ đánh cược vào duy nhất một ván bài. Nếu thua phiếu bầu, hắn sẽ khiến đối thủ của mình bị hủy hoại ngay trước mặt tất cả.
Bằng chứng? Tin đồn?
Quan trọng gì chứ? Chỉ cần truyền thông và dư luận được thao túng đúng cách, Dịch Thừa Diễn từ người chiến thắng sẽ lập tức biến thành tội đồ, bị vùi dập không thương tiếc.
Ngay lúc này, tiếng xì xào lan khắp hội trường như sóng biển dâng trào.
"Trời ơi, cái này là vừa ăn cướp vừa la làng còn gì."
"Còn tưởng tốt đẹp gì, thì ra là quân ăn cắp."
Caden liếc nhìn sang phía Dịch Thừa Diễn. Hắn muốn tận hưởng khoảnh khắc này—khoảnh khắc gương mặt lạnh nhạt ấy sẽ rạn nứt, khoảnh khắc người thừa kế Dịch gia sẽ bị hủy hoại ngay trước sự chứng kiến của hàng trăm cặp mắt.
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Tề Mạn Linh.
Khoảnh khắc đó, hắn hất cằm đắc thắng.
Nhưng...
Có gì đó không đúng.
Người ngồi bên cạnh hắn khều nhẹ cánh tay.
“Brooks, cậu đọc tin đi, người ta đưa tin tập đoàn nhà cậu ăn cắp các dự án y học của Dịch gia đấy.”
Caden khựng lại.
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.
Hắn chưa từng có loại dự cảm này.
Hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay hắn run lên khi lấy điện thoại từ túi quần ra, động tác vụng về đến nỗi suýt làm rơi. Hắn mở khóa, ngón tay lướt nhanh trên màn hình để kiểm tra thông tin.
Ngay khi dòng chữ “Tập đoàn Brooks bị điều tra vì đánh cắp dự án y học của Dịch gia” hiện lên, đại não hắn như bị ai đó nện một cú thật mạnh.
Màn hình điện thoại tiếp tục cập nhật tin tức:
“Thanh tra ngành tài chính đã đột kích tổng bộ tập đoàn Brooks, thu giữ tài liệu mật liên quan đến các dự án y học bị đánh cắp.”
“Hồ sơ điều tra cho thấy nhiều bản thiết kế nghiên cứu y tế quan trọng của Dịch gia đã bị chuyển giao một cách phi pháp thông qua các giao dịch mờ ám.”
“Tổng giám đốc cùng chủ tịch tập đoàn Brooks bị triệu tập để thẩm vấn.”
Caden cảm giác cả thế giới quanh hắn sụp đổ.
Hắn há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Bàn tay nắm chặt điện thoại đến mức gân xanh nổi lên.
Không thể nào!
Không thể nào có chuyện này!
Chính hắn là người tung tin để hủy hoại Dịch Thừa Diễn, sao có thể—
Hắn quay phắt sang nhìn Dịch Thừa Diễn.
Dịch Thừa Diễn cũng đang không tin vào mắt mình.
Cậu ta hoảng loạn không kém.
Người bình tĩnh nhất trong hội trường là Tề Mạn Linh.
Cô không hề phản ứng quá mức.
Thậm chí, còn bình tĩnh đến đáng sợ.
Là cô làm sao?
Tề gia luôn nói rằng, Tề Du là đứa con út trong nhà, từ bé đã được yêu thương và bảo bọc. Chính vì không ai tranh giành với cô thứ gì, nên khi đã xem cái gì là của mình, cô tuyệt đối không cho phép ai động vào.
Cô hiếm hữu—nhưng không mù quáng. Tề Du không tham lam những thứ không thuộc về mình, nhưng nếu ai đó dám xâm phạm vào điều cô cho là quan trọng, thì cô sẵn sàng dùng mọi cách để giành lại, không cần đến lý lẽ hay đạo nghĩa.
Caden Brooks vốn không xứng để cô quan tâm đến nhưng hắn lại đụng vào Hiểu Khuê, vậy nên hắn chắc chắn sẽ trả giá.
Sau buổi sáng “chạy khắp trường” tìm bùa hộ mệnh cho Hiểu Khuê, Tề Du đi đến phòng chơi nhạc cá nhân.
Không gian phòng nhạc cụ lặng yên như mặt hồ mùa đông. Chỉ có âm thanh lách cách của bàn phím vang lên đều đặn, hòa vào màn đêm, tựa như những nốt trầm của một bản contrabass trầm lắng mà u ám.
Ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu trên cặp kính không gọng của Tề Du, phản chiếu từng con chữ và hình ảnh chạy qua. Đôi mắt cô bình tĩnh đến vô cảm, từng động tác tay chính xác, không hề thừa thãi.
Hệ thống CCTV toàn trường đang chạy.
Cô lướt qua từng khung hình, ánh mắt tựa như một cỗ máy tính toán sắc bén, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Hơn hai phút, màn hình liên tục thay đổi góc quay, cuối cùng cố định tại một điểm.
Hình ảnh tủ đồ cá nhân của Hiểu Khuê hiện lên.
Khóa tủ bị bẻ gãy.
Một bóng lưng lạ mặt xuất hiện trong khung hình.
Người này không lộ mặt, khoác một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, cố ý cúi thấp đầu để không bị camera ghi lại đặc điểm nhận dạng.
Nhưng—
Quá vụng về.
Một nụ cười nhạt vẽ lên trên môi Tề Du, đôi mắt sau lớp kính lạnh lùng đến mức tàn nhẫn.
Caden Brooks, cậu có thể giấu gương mặt, nhưng thân hình của cậu thì sao?
Đường vai, dáng đi, độ rộng của bả vai, cả thói quen nghiêng người khi đứng…
Tề Du gõ nhẹ một cái lên bàn phím, hình ảnh được phóng to.
Góc quay từ trên cao phản chiếu lại dáng người cao lớn nhưng hơi gù lưng, đôi chân dài nhưng đôi giày Nike Air Retro cam mà hắn mang ngày hôm qua—một đặc điểm không thể nhầm lẫn.
Caden Brooks là con của một gia tộc ăn cắp, một vết nhơ của nền tài chính.
Chợt, hắn thấy một bóng người lướt qua một cách thong dong, đi về phía cửa ra vào của hội trường.
Một câu nói được bỏ lại.
“Cậu có thể giỏi, nhưng không đặc biệt đến mức, có thể thắng tôi.”
Caden nhìn theo, mở miệng nhưng không thể thốt ra lời nào.
Đây là câu nói mà hắn đã nói khi lần đầu tiên gặp Tề Mạn Linh.
Tất cả mọi thứ đã quá rõ ràng.
Hắn hiểu vì sao mọi người tôn thờ Tề Mạn Linh.
Bởi vì—cô chính là người đứng trên đỉnh cao, là kẻ quyết định ai có thể tiến lên, ai chỉ có thể mãi mãi quỳ dưới chân mình.
Hắn thua rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất