Chương 110: Đối mặt
Không gian trong khoang máy bay vốn đã không rộng, nay lại bị cảm giác áp bức vô hình bao trùm khiến người ta ngạt thở.
Khi tất cả mọi người đã rời khỏi khoang y tế, bên trong chỉ còn lại hai người tỉnh và một người ngất.
Lam Tịch Dao khẽ thở ra, bàn tay lướt nhẹ qua màn hình điều khiển của Biocell-X, kiểm tra lại các chỉ số lần nữa.
Ánh đèn y tế hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến đường nét của cô trông càng có vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Tề Thiên Vũ dựa lưng vào vách khoang, thân người cao lớn tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Bàn tay hắn siết chặt lại, xương ngón tay trắng bệch, nhưng giọng nói khi cất lên vẫn trầm thấp, ổn định.
"Em đang phớt lờ tôi?"
Chỉ một câu nói—
Không mang theo lửa giận rõ ràng, nhưng có sát khí lạnh băng.
Lam Tịch Dao không quay lại, chỉ khẽ nói:
"Em không có."
"Không có?"
Tề Thiên Vũ nhếch môi cười lạnh, giọng nói trầm trầm như ác quỷ thì thầm trong bóng tối.
"Em nói dối tệ lắm, em có biết không?"
Lam Tịch Dao cắn môi, cuối cùng cũng xoay người lại.
Tề Thiên Vũ đã đứng ngay trước mặt cô, chỉ cách một bước chân.
Khoảng cách quá gần.
Gần đến mức cô có thể nhìn thấy từng đường nét sắc bén trên khuôn mặt anh, ánh mắt tối tăm đến đáng sợ, sâu không thấy đáy.
Lam Tịch Dao không lùi bước, cô ngẩng đầu, đối diện với anh.
"Vì em đang không hiểu được anh đang làm gì, đang muốn gì, đang cảm thấy như thế nào."
Một giây sau—
Tề Thiên Vũ chậm rãi cúi xuống, bóng dáng cao lớn bao phủ cô hoàn toàn.
Hơi thở của anh lướt qua làn da cô, mang theo cảm giác nóng rực nhưng nguy hiểm.
Giọng nói anh trầm thấp, lạnh lẽo như gió mùa đông:
"Hành động của tôi không phải đã rõ rồi sao?"
Lam Tịch Dao siết chặt tay, nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Rõ sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, đôi mày thanh tú cau lại.
"Từ ‘rõ’ này chỉ đúng với chính bản thân anh. Anh có thể biết rõ anh đang làm gì nhưng người khác sẽ không thể biết được anh đang nghĩ gì.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói không né tránh, không do dự.
Cô hoàn toàn không thể đoán ra được sự thay đổi đột ngột của Tề Thiên Vũ, nó làm cô vui cũng làm cô buồn. Khiến cô có thể hy vọng và cũng khiến cô rơi vào hố đen thất vọng.
Tề Thiên Vũ nheo mắt.
"Em không nhớ ra được sự việc tối qua?"
“Cho đến tận lúc này?”
“Tối qua có chuyện gì? Anh không thể nói cho đàng hoàn-”
Giây tiếp theo—
Tay anh đột ngột siết lấy cằm cô.
Lực đạo không mạnh, nhưng lại đủ để khiến cô không thể trốn thoát.
Cô chưa kịp hiểu hết chuyện gì đang xảy ra.
Tề Thiên Vũ cúi xuống.
Tịch Dao cảm giác được bờ môi nóng rực kia, hơi thở cường thế mang theo cơn giận dữ bị kiềm nén—
Hôn cô.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Nụ hôn không hề dịu dàng.
Không có sự do dự hay thăm dò.
Chỉ có sự bá đạo, cuồng dã và cơn giận bị kiềm nén quá lâu.
Anh đã nói sẽ không cho cô đường lui.
Cô muốn biết anh đang nghĩ gì sao?
Anh sẽ cho cô thấy.
Ngay khoảnh khắc nụ hôn còn chưa kết thúc—
Bước chân từ bên ngoài vang lên.
Lập Hộ từ khoang điều khiển đi vào, trên tay vẫn còn cầm thiết bị báo cáo.
Anh vừa cúi đầu xem xét chỉ số trên màn hình, vừa bước vào, không hề nhận ra bầu không khí trong khoang y tế đang có gì đó rất bất thường.
"Lam tiểu thư, chỉ số—"
Khoảnh khắc đó, Lam Tịch Dao đẩy mạnh anh ra. Cô bối rối đến mức không dám nhìn thẳng vào ai mà chạy trốn khỏi khoang y tế như một cơn gió.
Lập Hộ vừa ngẩng đầu lên.
Một bóng dáng nhỏ chạy vụt qua.
Anh sững người, theo phản xạ nhìn theo.
“Bị làm sao vậy?”
Lẩm bẩm một câu, rồi quay đầu lại nhìn vào trong khoang y tế.
Trước mặt Lập Hộ—
Tề Thiên Vũ vẫn đứng đó.
Đôi mắt u ám như vực sâu, bóng lưng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Giống như cả thế giới này đã ngừng lại ngay khoảnh khắc đó.
Một bầu không khí trầm mặc bao trùm.
Lập Hộ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng anh cũng không thể giải thích được.
Nghĩ một lát, Lập Hộ liền gật gù, sau đó vỗ nhẹ lên vai Tề Thiên Vũ.
“Tiểu Du không sao đâu, để con bé nghỉ ngơi đi. Nếu có gì tôi sẽ báo lại, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lập Hộ không nhìn thấy được—
Khoảnh khắc đó, Tề Thiên Vũ chậm rãi siết chặt tay.
Sắc mặt anh âm trầm đến cực điểm.
Nói xong, vừa lúc có thuộc hạ đi vào báo rằng đại bản doanh New York liên hệ trực tiếp, cần thông tin tình hình của Tề Du.
Lập Hộ nghe đến đại bản doanh, nuốt khan một ngụm nước bọt.
Nhanh chân quay lưng đi theo thuộc hạ.
Trong lòng thầm nghĩ—
Chuyến này về, hy vọng xương cốt của bọn họ còn đủ tốt để nhận hình phạt từ Tề Mặc và Ly Tâm.
Sau khi Lập Hộ rời đi, Tề Thiên Vũ vẫn đứng yên. Bóng lưng cao lớn, uy nghiêm phủ đầy khí tức nguy hiểm.
Anh không nhúc nhích, cũng không mở miệng nói gì.
Chỉ có hơi thở trầm thấp, gương mặt tối sầm, ánh mắt đăm đăm nhìn vào vách khoang, như thể đang dồn nén thứ gì đó trong lòng.
Cảm giác khó chịu quét qua lồng ngực anh, như thể có một ngọn lửa âm ỉ cháy, nhưng lại không thể bùng nổ.
Từ trước đến nay, Tề Thiên Vũ luôn là người kiểm soát mọi thứ.
Nhưng giờ đây, anh lại không thể kiểm soát được Lam Tịch Dao.
Không thể kiểm soát được sự trốn tránh của cô.
Không thể kiểm soát được cảm giác hụt hẫng tràn vào tâm trí mình.
Anh cắn chặt răng, đường nét trên khuôn mặt căng cứng, như thể sẵn sàng bóp nát thứ gì đó ngay trong tay mình.
Nhưng đúng lúc này—
Một giọng nói yếu ớt nhưng đầy trêu chọc vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Anh hai à, sao lại đi cưỡng hôn con gái nhà người ta thế?”
Tề Thiên Vũ sững người.
Anh cúi đầu, nhìn về phía giường bệnh.
Tề Du đã tỉnh.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, sắc mặt cô nhóc vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại trong trẻo, mang theo chút ý cười yếu ớt.
Cô ngước nhìn anh trai mình, hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ, lộ ra nụ cười mang theo vẻ bỡn cợt.
“Không phải lúc nào anh cũng cao cao tại thượng à? Sao hôm nay lại vội vã thế?”
Tề Thiên Vũ không đáp.
Anh chỉ lặng lẽ buông lỏng nắm tay, cả cơ thể thoáng chùng xuống.
Không ai hiểu anh bằng Tề Du.
Cô ấy luôn là người có thể điều hòa bầu không khí trong gia đình, có thể nhìn thấu tất cả sự dao động của từng người trong nhà.
Thậm chí đôi khi, anh còn hoài nghi có phải em gái mình sở hữu một năng lực siêu nhiên nào đó hay không.
Tề Thiên Vũ nhắm mắt, thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó ngồi xuống sàn, tựa lưng vào thành giường bệnh của Tề Du.
Anh không nói gì, chỉ chậm rãi đặt hai tay lên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh, sâu thẳm như biển đêm.
Một lát sau, anh trầm giọng nói:
“Anh chỉ muốn cô ấy nhớ lại chuyện tối qua.”
“Nhớ lại những gì cô ấy đã nói với anh.”
Nghe vậy, Tề Du nhướng mày.
Cô rõ ràng là người không nên nói nhiều trong lúc cơ thể còn yếu, nhưng ông anh đầu đất này lại khiến cô không thể không mở miệng.
Cô cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa sự mệt mỏi cùng một chút hiểu chuyện.
“Anh à…”
“Anh đã từng biết cảm giác của một người yêu đơn phương là như thế nào chưa?”
Tề Thiên Vũ cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Anh không đáp ngay, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào em gái mình.
“Yêu đơn phương?”
“Ý em là gì?”
Tề Du thở dài, đôi mắt xanh đen ánh lên một tia thâm thúy.
“Anh có từng yêu ai chưa? Từng đặt cả trái tim mình vào tay một người, nhưng lại không biết người đó có đáp lại hay không chưa?”
Tề Thiên Vũ nhíu mày sâu hơn.
“Em thấy anh từng để ý đến ai chưa?”
Anh hờ hững, giọng điệu mang theo chút mỉa mai.
“Hỏi thừa.”
Tề Du nhắm mắt lại, khẽ cười.
Nụ cười ấy có chút châm chọc, có chút thương cảm.
Cô cố gắng nâng giọng, nhưng vẫn yếu ớt:
“Mẹ từng nói, yêu đơn phương là thứ tình cảm dũng cảm nhất.”
“Bởi vì người ta dám đặt cược cả trái tim mình vào một nơi mà không rõ kết quả.”
“Nó có thể khiến người đó vui như lên địa đàng…”
“…Nhưng cũng có thể khiến họ rơi xuống địa ngục.”
“Cảm xúc của chị Dao...đang bị mắc kẹt ở giữa.”
Những lời của Tề Du…
Như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào lòng ngực Tề Thiên Vũ.
Anh khẽ động mi, ánh mắt thoáng qua một tia dao động không dễ phát hiện.
Cô đang mắc kẹt?
Giữa địa đàng và địa ngục?
Cảm giác này…
Là do anh tạo ra?
“ Nhưng rõ ràng, anh đã thể hiện thân mật có ý đồ rồi, không phải sao?”
Tề Du thở một hơi dài tựa như sắp muốn hấp hối, cô lại bỗng dưng đổi chủ đề.
“Em muốn ước.”
Tề Thiên Vũ nhíu mày.
“Em muốn ước gì? Cỡ vài tiếng nữa là em được gặp ông bụt ở nhà rồi.”
Tề Du nhếch môi cười nhẹ, giọng nói mang theo chút mỉa mai nhưng đầy quyết liệt.
“Em ước bản thân có đủ sức để đánh chết anh tại đây.”
Cô thực sự muốn đánh anh trai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất