Chương 109: Anh tin tưởng cô
Tề Thiên Vũ cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua thiết bị trên tay Lam Tịch Dao.
“4%?”
“Còn cao hơn nhiều so với việc cứ chờ chết.” Jiaowen nói như gầm lên.
Mạng sống của cháu gái gã không phải trò đùa, với tỷ lệ sống được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Một giọng nói yếu ớt tựa như tiếng muỗi kêu.
“Chị D..ao…cứ làm đi.”
Tề Du như lấy hết sức bình sinh để nói trước khi chính thức ngất lịm đi.
Câu nói này như một dấu chấm hết.
“Bắt đầu ngay.”
Không do dự. Không chần chừ.
Lam Tịch Dao ngẩng lên nhìn Tề Thiên Vũ, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Cô tưởng rằng anh sẽ phản đối.
Nhưng không—
Anh tin tưởng cô.
Một phần Tề Thiên Vũ tin tưởng Lam Tịch Dao làm được.
Một phần Tề Thiên Vũ hiểu rõ Tề Du, hiểu rõ chính mình.
Nếu cứ đứng nhìn em gái chảy máu đến chết mà không làm gì, đó mới là điều ngu xuẩn nhất.
Một tia hi vọng cũng không thể bỏ lỡ.
Anh nhìn thẳng vào Lam Tịch Dao, ánh mắt sâu thẳm như vực đen, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Em dám làm, tôi dám chịu.”
Quy trình bắt đầu.
Lam Tịch Dao thành thục. Ngay lập tức, một catheter được luồn vào tĩnh mạch chính của Tề Du. Dòng Biocell-X chảy qua từng giọt, hòa vào huyết mạch cô. Và màng protein thông minh trong hồng cầu nhân tạo bắt đầu kích hoạt.
Ống truyền dịch được cắm vào tĩnh mạch của Tề Du, từng giọt Biocell-X nhỏ xuống, hòa vào dòng máu của cô.
Thời gian trôi qua chậm đến đáng sợ.
Mọi người đều nín thở, từng ánh mắt dán chặt vào màn hình đo nhịp tim.
Tít—
Tít—
Nhịp tim ổn định một lúc, nhưng đột nhiên—
Màn hình đo nhịp tim nhảy loạn xạ!
Tít— Tít— Tít— Tít—
Cơ thể Tề Du đột nhiên co giật!
Cặp mắt đang nhắm chặt đột ngột mở to, đồng tử co rút mạnh, hệt như một người đang trải qua cơn đau đớn tận xương tủy.
Tay cô siết chặt thành nắm đấm, toàn thân bắt đầu run rẩy, hơi thở đứt quãng, như thể phổi đang bị bóp nghẹt.
“Con bé đang sốc phản vệ!” Phong Vân William hét lên.
“Dừng truyền ngay!”
Jiaowen vội vàng rút ống truyền, nhưng chỉ trong một phần giây, một bàn tay lớn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay hắn.
“Không được dừng.”
Tề Thiên Vũ trầm giọng, đôi mắt sắc bén như dao, lạnh lẽo như băng tuyết.
Lam Tịch Dao cũng căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra, nhưng vẫn kiên định.
Cô nắm chặt tay Tề Du, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết:
“Bé Du không phải đang sốc phản vệ.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Lam Tịch Dao hít sâu, cố gắng bình tĩnh giải thích giữa cơn hoảng loạn:
“Đây là phản ứng sinh học khi màng protein của Biocell-X đang điều chỉnh để phù hợp với hệ miễn dịch của bệnh nhân.”
“Nhưng…”
Cô nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt đến mức lạnh buốt:
“Nếu vượt quá giới hạn, em ấy sẽ bị tắc mạch, dẫn đến suy đa cơ quan.”
“Vậy thì phải làm gì?!” Lập Hộ rống lên, đôi mắt đỏ ngầu vì căng thẳng.
Lam Tịch Dao cắn chặt môi, sau đó ra lệnh dứt khoát:
“Truyền chậm lại. Giảm tốc độ xuống 2%.”
Lập Hộ lập tức điều chỉnh tốc độ truyền.
Nhưng cơn co giật của Tề Du vẫn chưa dừng lại.
Cơ thể cô càng lúc càng lạnh, hơi thở yếu dần.
Từng giây trôi qua.
Mọi người đều nín thở, chờ phản ứng tiếp theo.
Cơ thể Tề Du dần dần không còn co giật.
Nhịp tim của cô — Ổn định trở lại.
Lập Hộ tròn mắt, gần như không dám tin:
“Nó… nó thực sự hoạt động!”
Lam Tịch Dao thở phào nhẹ nhõm, mắt cô nhìn lên Tề Thiên Vũ như muốn nói.
Cô làm được rồi.
Khoảnh khắc ấy, Tề Thiên Vũ thả lỏng nắm đấm, toàn thân buông lỏng lần đầu tiên từ khi bước lên máy bay.
Một lúc sau.
Một tiếng rên khẽ vang lên.
Tề Du khẽ động ngón tay.
Đôi mi dài khẽ rung, như thể sắp mở ra bất cứ lúc nào.
Bên cạnh, Tần Diệp hai mắt sáng bừng, bàn tay nhỏ bé run rẩy, nhìn chằm chằm vào người chủ nhân của mình.
Một giây sau—
Cô mở mắt.
Mặc dù vẫn còn yếu, nhưng hơi thở đã ổn định, đôi mắt xanh đen bắt đầu tỉnh táo hơn.
Cả chuyên cơ vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, ngay cả những kẻ lạnh lùng nhất cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Ở phía chuyên cơ Lam Bang, Lam Nhiên đứng chặn trước cửa, khuôn mặt tá nhợt đi vì căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn vang vọng mạnh mẽ giữa trời cao.
“TIỂU DU THẾ NÀO RỒI?!”
Gió rét rít gào, thổi bay vạt áo sơ mi của hắn, nhưng đôi mắt hắn không rời khỏi cánh cửa đối diện.
Trong khoảnh khắc, cả phi hành đoàn của Lam Bang đều nín thở.
Một thuộc hạ của Tề gia nhướng cổ theo dõi tình hình bên trong khoang y tế.
Vài giây sau, hắn nhanh chóng quay đầu, hô to:
“TIỂU THƯ ĐÃ ỔN ĐỊNH RỒI Ạ!”
Câu nói này như một ngọn sóng đập mạnh vào lòng ngực mọi người.
Lam Nhiên thở hắt ra, vai hắn buông lỏng, nhưng hai bàn tay vẫn siết chặt đến mức trắng bệch.
Lam Cảnh Thần cũng nhắm mắt lại, giấu đi một tia nhẹ nhõm trong đôi mắt sắc bén.
Trên bầu trời mịt mờ của Đại Tây Dương, hai con sói dẫn đàn của Lam Bang, một người dù ngoài miệng luôn trêu chọc Tề Du, nhưng trong lòng lại coi cô như ruột thịt. Một người rung động nhưng chỉ dám lặng lẽ giấu trong lòng.
Tề Du đã ổn định, nhưng không ai dám lơ là.
Biocell-X đã thành công, nhưng không ai dám chắc rằng nó sẽ không để lại di chứng gì.
Lam Tịch Dao nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, kiểm tra từng chỉ số, từng dao động nhỏ của mạch đập.
Cô mím môi, sau đó đứng dậy, đôi mắt đầy kiên nghị quét qua Lập Hộ.
“Tôi sẽ hướng dẫn chú cách sử dụng Biocell-X.”
Lập Hộ gật đầu ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên.
“Cháu không thể rời đi ngay được.”
Lam Tịch Dao khựng lại, ánh mắt quét qua Jiaowen.
Gã đang khoanh tay, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự uy nghiêm không thể chối bỏ.
Cô nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh nhưng cứng rắn:
“Tôi đã kiểm soát được tình hình.”
Jiaowen khẽ híp mắt, sau đó cười lạnh:
“Nhưng cháu là người tạo ra Biocell-X, ai hiểu nó hơn cháu?”
Hắn bước đến gần, cúi người thấp xuống, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt cô:
“Nếu trước khi về đến New York có biến chứng thì sao?”
“Nếu xảy ra điều gì mà không ai có thể xử lý kịp thì sao?”
“...”
Lam Tịch Dao im lặng.
Gã không nói sai.
Dù Biocell-X đã thành công, nhưng chưa từng có ca thử nghiệm nào trước đó.
Cô không thể đảm bảo rằng nó sẽ không gây ra phản ứng gì bất ngờ.
Ánh mắt cô dịu xuống, vô thức nhìn về phía Tề Du—
Màu da cô bé vẫn còn nhợt nhạt, hơi thở vẫn yếu, những con số trên màn hình vẫn dao động nhẹ.
Cô cắn chặt môi, siết chặt váy của mình.
Một giây sau, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Jiaowen.
“Được. Tôi ở lại.”
Lam Tịch Dao không phải không muốn ở lại.
Nhưng…
Nếu ở lại, đồng nghĩa với việc cô sẽ phải ở chung một không gian kín với Tề Thiên Vũ.
Từ nãy đến giờ, anh vẫn chưa nói thêm một lời nào.
Không tiến lên, không lùi lại.
Nhưng từ giây phút cô quyết định ở lại, cô cảm nhận được ánh mắt của anh đặt trên người mình.
Khiến sống lưng cô có chút căng cứng.
Không dễ chịu.
Ít nhất là vào thời điểm này.
Cô bỏ qua ánh mắt đó, quay sang Lập Hộ, tiếp tục hướng dẫn về Biocell-X, ép bản thân phớt lờ sự hiện diện của anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất