Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Chương 108: Ngàn cân treo sợi tóc

Nhưng anh đã nhanh hơn, siết chặt em gái vào lòng, dùng lực kéo mạnh cả hai người lên cáp cứu hộ.

 


Lập Hộ từ trên máy bay mở cửa khoang, hai tay kéo lấy cả ba người lên.

 


Khi vừa vào trong, Tề Du chỉ kịp thở dốc, đôi mắt mờ mịt vì mất máu, trước khi cả thế giới tối sầm lại.

 


Jiaowen mang bộ dụng cụ sơ cứu, nhanh chóng cầm máu cho cô. Lập Hộ ngay lập tức sơ cứu vết thương, cầm máu cho Tề Du.

 


Tề Thiên Vũ nhìn Tề Du gục xuống, ánh mắt sắc bén trở nên nguy hiểm đến cực hạn.

 


“Không ổn rồi! Con bé mất máu quá nhiều!”

 


Vì vết cắt sâu, còn cắt ngay động mạch trụ - một trong hai động mạch chính dẫn đến máu tuôn ra liên tục.

 


Giọng Tề Thiên Vũ trầm thấp, khàn khàn, nhưng mỗi chữ đều mang theo sự nguy hiểm tột độ.

 


“Truyền máu ngay.”

 


Nhưng Hoàng Ưng cắn chặt răng, báo cáo một thông tin đủ khiến mọi người trên khoang chết lặng.

 


“Khoang y tế trên chuyên cơ không có đủ máu dự trữ!”

 


Khoảnh khắc ấy, không gian như bị đông cứng.

 


Tề Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, đôi mắt đen như vực sâu không đáy, bắn ra sát khí nặng nề.

 


Tình hình trước mắt—

 


Sơ cứu chỉ có thể cầm cự, nhưng nếu không có máu, Tề Du sẽ không qua khỏi.

 


Jiaowen nhanh chóng kiểm tra nhân sự trên chuyên cơ, nhưng sau vài giây, gã nặng nề lắc đầu.

 


“Không ai trên máy bay có cùng nhóm máu với Tiểu Du.”

 


Lập Hộ bật hệ thống liên lạc, kết nối với bộ phận y tế mặt đất.

 


“Đây là chuyên cơ của Tề gia, chúng tôi có một bệnh nhân nhóm máu hiếm đang nguy kịch! Hãy tìm kiếm người có cùng nhóm máu trên tuyến đường bay ngay lập tức!”

 


“Cấp độ khẩn cấp! Nhắc lại: Đây là tình huống cấp cứu khẩn cấp!”

 


Nhưng phản hồi từ trung tâm y tế càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.

 


“Hiện tại không có máy bay nào trên tuyến đường bay có người mang nhóm máu hiếm.”

 


“Các bệnh viện ở cơ sở chính của nước lân cận có thể chuẩn bị máu, nhưng ít nhất phải mất 5 tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.”

 


“Bệnh nhân có thể cầm cự trong 5 tiếng không?”

 


Câu hỏi ấy…

 


Không ai dám trả lời.

 


Tề Thiên Vũ siết chặt hai tay, ánh mắt đen đặc như mực, nhìn chằm chằm vào thân hình đang dần trở nên lạnh lẽo của Tề Du.

 


Bàn tay cô tái nhợt, nhịp tim yếu ớt, đôi môi không còn sắc máu.

 


Nếu cứ tiếp tục như vậy…

 


“Gọi cho chuyên cơ của Lam Bang.”

 


Giọng Tề Thiên Vũ trầm thấp, lãnh khốc, không mang theo một tia do dự nào.

 


Lập Hộ nhanh chóng liên lạc.

 


Bên kia, Lam Cảnh Thần bắt máy ngay lập tức.

 


“Tề Du bị thương, cần truyền máu ngay.”

 


Cả Lam Nhiên, Lam Tịch Dao và Lam Cảnh Thần nghe được câu đó, sắc mặt lập tức biến đổi.

 


“Bên Lam Bang có ai mang nhóm máu Rh-null không?”

 


Lam Nhiên đứng dậy hỏi lớn.

 


“Có ai mang nhóm máu Rh-null không? Mau lên tiếng đi.”

 


Không có một ai lên tiếng, chỉ có những cái dáo dát nhìn nhau.

 


Lam Nhiên còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói khác đã vang lên.

 


“Em có cách.”

 


Người lên tiếng—

 


Lam Tịch Dao.

 


Bên trong chuyên cơ Lam Bang, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lam Tịch Dao.

 


Lam Cảnh Thần ngạc nhiên.

 


“Em đâu chung nhóm máu với Tiểu Du.”

 


Nhưng Lam Tịch Dao đã tháo dây an toàn, đứng dậy.

 


“Định vị tọa độ máy bay của Tề gia đi.”

 


Trước khi Lam Nhiên kịp nói gì, Lam Tịch Dao đã vừa cột lại mái tóc dài của mình vừa nói.

 


“Chúng ta đang ở độ cao 1. mét, không có thời gian tranh cãi, tính mạng bé Du vẫn quan trọng hơn.”

 


“Tiểu thư, đã định vị được tọa độ máy bay của Tề gia. Mất 15 phút để tiếp cận.”

 


Cô quay sang Lam Cảnh Thần, giọng nói kiên định không chút dao động:

 


“Anh hai, giúp em.”

 


Lam Cảnh Thần nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng…

 


Hắn cầm bộ đàm, trầm giọng ra lệnh:

 


“Ngay lập tức chuẩn bị cáp kết nối giữa hai máy bay.”

 


Từng giây, từng phút trôi qua tựa như tiếng tim thoi thóp đang cố đập từng nhịp.

 


Cuối cùng, hai chiếc chuyên cơ đang dần tiếp cận nhau.

 


Khoảng cách từ 2. mét rút xuống còn 5 mét… rồi 3 mét…

 


Đây không phải một nhiệm vụ đơn giản.

 


Nếu chỉ cần sai lệch một chút, cả hai máy bay có thể va chạm giữa không trung, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

 


Tề Thiên Vũ đã đứng sẵn ở cửa.

 


Bên kia, Lam Tịch Dao đã mặc xong thiết bị bảo hộ, cáp an toàn được khóa chặt quanh eo.

 


Cô phải đu dây giữa hai chiếc máy bay – Ngay giữa bầu trời.

 


Lam Cảnh Thần cố nén lo lắng, Lam Nhiên cắn chặt răng, nhìn em gái mình bám vào dây cáp, cơ thể lơ lửng giữa không trung.

 


Gió mạnh như muốn xé toạc mọi thứ, nhưng cô không sợ hãi, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

 


Tề Thiên Vũ đứng trên khoang máy bay mở, giơ tay ra đón.

 


Lam Tịch Dao, nắm lấy tay anh.

 


Khoảnh khắc đó—

 


Một sinh mệnh đã được đặt vào tay một người khác.

 


Máy đo nhịp tim phát ra âm thanh báo động, từng tiếng “tít— tít—” yếu ớt như đang đếm ngược thời gian còn lại của Tề Du.

 


Dù đã cầm máu, nhưng lượng máu mất đi quá nhiều, không có nguồn máu Rh-null để truyền, mọi biện pháp cấp cứu chỉ là kéo dài thời gian.

 


Khoang máy bay tràn ngập căng thẳng, ngay cả những người dày dặn kinh nghiệm nhất cũng cảm thấy áp lực đến nghẹt thở.

 


“Không có cách nào khác sao?” Jiaowen sốt ruột không yên, gã cẩn thận lau mồ hôi trên trán cháu gái. “Tiểu tổ tông, ngày thường cháu cứng đầu như vậy thì bây giờ cũng phải cứng đầu nhớ chưa!”

 


Lập Hộ cắn răng, anh lắc đầu, giọng nói khàn khàn:

 


“Chúng ta có thể truyền dung dịch bù thể tích tuần hoàn, nhưng không thể thay thế hồng cầu mất đi. Nếu không có máu Rh-null… e rằng…”

 


Khoảnh khắc ấy, một giọng nói chậm rãi, kiên định vang lên.

 


“Tôi có thể giúp.”

 


Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lam Tịch Dao.

 


Cô không nhìn ai, nhanh chóng đến cạnh Tề Du, chậm rãi mở hộp thiết bị màu bạc trên tay.

 


Biocell-X.

 


Một thiết bị chưa từng được công bố ra bên ngoài, chưa từng được thử nghiệm lâm sàng trên người.

 


Một công nghệ có thể là hy vọng—

 


Hoặc là một con dao hai lưỡi.

 


Công nghệ Biocell-X là thiết bị do đích thân Lam Tịch Dao đứng bản thiết kế, đây là thiết bị có triển vọng nhất trong các bản thiết kế y học những năm gần đây.

 


Quy trình hoạt động của thiết bị này, đầu tiên sẽ sử dụng công nghệ tế bào gốc IPS để tạo hồng cầu nhân tạo. Sau đó, biến đổi DNA của tế bào gốc để loại bỏ hoàn toàn các kháng nguyên Rh, tạo ra máu Rh-null nhân tạo. Bên cạnh đó, lớp ngoài hồng cầu được phủ một màng protein thông minh, có thể thay đổi cấu trúc bề mặt để phù hợp với bệnh nhân. Và các tế bào này có tuổi thọ dài hơn hồng cầu tự nhiên và có thể được lưu trữ lâu hơn.

 


Nhưng…

 


Vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

 


Chưa từng được áp dụng lên một bệnh nhân sống.

 


Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến sốc phản vệ, gây đông máu nội mạch lan tỏa—một cái chết chậm rãi trong đau đớn.

 


Phong Vân William trầm giọng, nghiêm túc hỏi:

 


“Xác suất thành công bao nhiêu?”

 


Lam Tịch Dao im lặng một lúc lâu, rồi mới đáp:

 


“…4%.”

 


Một con số quá thấp.

 


Hoặc là cứu sống, hoặc là đẩy Tề Du đến cái chết nhanh hơn.

 

eyJpdiI6IjJlcFpidWtrQmZtTDhSWVZOdWVBZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNXdvV2VDeEl2S042QnVaYjZDSnVSV1lWbXpPXC82R21Ta0dDTTNFOVUwamVwSDB6NGJVa1ByXC9VelJaSnhWbElwOVo5YlBUWVo4a0tsZG9mdmhpeW15QUQzbHZKKzlaVGdVNWdHSk1XYmZuVFlrSyt6aUdcL1lrZTFqSFFOVEdoYmZnME1Gdnk2RUEzQTN3bUpcL0FmbEZZb0RNbncza2U2UXJhcWRTdStId21sWT0iLCJtYWMiOiJhZWQ4ODFmY2E3MTA5OGEwYWI3N2U5MTQ4NzlkMWYxNTZiYzg1MmYyZGI3MWE5OWY2MDRlMjkyYjg1NDZhZTFhIn0=
eyJpdiI6ImpDUjFaeVY3Y09YMHFlYWg3ZkR2T2c9PSIsInZhbHVlIjoiRWhKV2RqN05Mc2ltNEVZSTYybkptbFNQcE1wdHVrT2NZR2cxU0ZGOW5rOHBiVEJaSVhaYWdYTFR1KzVBc2xKMmRadDlpMTd0Q1VRTkpcL05pV2JLaktnPT0iLCJtYWMiOiIwZGYxMGEyNjA2MjllY2JjZmVhMTc5ZTRmZWRiZDk1Nzk3YmYyYmY4N2M1YjBjODlmYzZmYzU3ZjcyMWY0YWRjIn0=

 

Ads
';
Advertisement