Jiaowen với Hoàng Ưng ngay khi xuống máy bay đã trực tiếp lên xe đến thẳng biệt thự chính trong đại bản doanh.
Lúc này, Ánh mắt sắc bén của bà quét qua đường băng, vốn chỉ tập trung vào tình trạng của con gái mình. Nhưng trong khoảnh khắc, đôi con ngươi sâu thẳm ấy khẽ dao động khi một dáng người mảnh mai nhưng thanh thoát bước ra từ phi cơ của Tề gia.
Một bóng dáng mảnh mai từ từ xuất hiện trong ánh hoàng hôn chạng vạng.
Chiếc áo khoác dài chạm gót, theo từng bước đi mà nhẹ nhàng tung bay, tôn lên dáng vẻ thanh thoát. Mái tóc nâu sẫm buông xõa, mềm mại như dòng thác lặng lẽ đổ xuống bờ vai thon gầy.
Nàng thiếu nữ ấy mang một khí chất hoàn toàn khác biệt—dịu dàng nhưng không yếu đuối, trầm tĩnh nhưng không lạnh lùng.
Gương mặt cô vẫn thanh tú như trước, ánh mắt ôn hòa, nhưng giữa đôi con ngươi lấp lánh ấy lại có nét mệt mỏi khó che giấu.
“Tịch Dao đi cùng với con sao?”
Mộc Ly Tâm khẽ nhíu mày, ánh mắt hướng về con trai cả.
Chưa kịp chờ Tề Thiên Vũ trả lời, một giọng nói trầm ổn đã vang lên từ bên cạnh.
“Dì Ly Tâm, xem ra từ lúc tụi con xuống máy bay đến giờ, dì chỉ chú ý mỗi mình Dao Dao thôi, tụi con đúng là người vô hình rồi.”
Bóng dáng hai người con trai sải bước đến gần—một người nho nhã như gió xuân, một người bất cần, tùy tiện nhưng không kém phần phong lưu.
Lam Cảnh Thần và Lam Nhiên.
Nhìn hai anh em này, dù có thế nào, vẫn giữ nguyên một dáng vẻ đối lập như xưa.
Lam Nhiên không cam tâm đứng bên cạnh Cảnh Thần cười than, động tác vờ vờ xoa nhẹ ngực, “Tụi con dù sao cũng là khách quý, sao dì có thể vô tâm đến vậy.”
“Được rồi, thằng nhóc thối bớt chọc dì đi. Lúc này dì chỉ lo cho Tiểu Du, làm gì còn tâm trí để ý xung quanh nữa?”
“Tiểu Du sẽ không sao đâu,” Giọng Lam Cảnh Thần trầm thấp, nhưng mang theo sự vững chãi đáng tin cậy. “Chuyến này mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng may mắn đã qua rồi.”
Mộc Ly Tâm nhìn ba người họ, trong lòng thoáng qua một dự cảm.
“Mà sao, ba người các con… lại có mặt ở đây?”
Ngay khi bà vừa dứt lời, Phong Vân William đứng bên cạnh lên tiếng giải thích.
“Bởi vì thiết bị của Tịch Dao đã cứu con nhóc Tề Du một mạng.”
Mộc Ly Tâm khẽ nhíu mày.
“Thiết bị gì?”
Lam Tịch Dao khẽ cắn môi, như đang cân nhắc lời nói, cuối cùng chậm rãi cất giọng.
“Dạ, Biocell-X. Đây là thiết bị y tế do con sáng chế.”
Mộc Ly Tâm hơi sững lại.
Nhưng khi những lời tiếp theo của Lam Tịch Dao vang lên, ánh mắt bà bỗng chốc trầm xuống.
“Con xin lỗi dì, vì đã tự tiện dùng nó lên người Tiểu Du... khi chưa thử nghiệm qua.”
Chưa thử nghiệm qua.
Bốn từ này như một hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến nước bắn tung tóe, tạo nên từng đợt sóng chấn động.
Nghĩa là...
Thứ này chưa từng được kiểm chứng trên cơ thể người, thậm chí rủi ro có thể lên đến mức không thể tưởng tượng.
Ánh mắt của Mộc Ly Tâm thoáng dao động, nhưng rồi bà không hề tức giận.
Bà chỉ lặng lẽ thở ra một hơi, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ vai Lam Tịch Dao, động tác nhẹ nhàng tựa như một sự trấn an.
“Sao lại xin lỗi? Không phải cháu đã cứu được con bé rồi sao? Cháu giỏi lắm.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh hoàng hôn phía xa như dát lên gương mặt bà một tầng ánh sáng dịu dàng.
Lam Tịch Dao khẽ mím môi.
Đôi mắt cô chớp nhẹ, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng sâu trong đáy mắt, có gì đó như vỡ òa.
Đó không phải là cảm giác kiêu ngạo khi thành công.
Mà là sự thừa nhận—một sự công nhận chân thành.
Suốt bao nhiêu năm, cô luôn là "công chúa nhỏ" của Lam Bang, được bao bọc quá kỹ, dù có thông minh, dù có tài năng nhưng những thành tựu đạt được vẫn bị chính bản thân đánh giá là “không có gì nổi trội”.
Nhưng hôm nay, cô đã thật sự giúp được một ai đó.
Dù chỉ một chút, nhưng ít nhất, cô đã không còn là đóa hoa trồng trong nhà kính - nhà kính bị xiềng xích bởi chính cô.
***
Dưới ánh đèn vàng dịu dàng của biệt thự Tề gia, phòng khách lúc này vang vọng những tiếng nói nhỏ nhẹ cùng những bước chân khẽ khàng đi lại, Mộc Ly Tâm vừa ôn tồn dẫn ba anh em Lam Bang vào trong vừa nói vài câu chuyện phiếm, dường như muốn làm dịu đi sự căng thẳng mà chuyến hành trình dài đem lại.
Ở một đầu khác của căn biệt thự nguy nga rộng lớn, Tề Thiên Vũ nhẹ nhàng sải bước dọc theo hành lang trải thảm màu rượu đỏ, mỗi bước chân của anh đều trầm ổn và kiên định, toát ra khí thế trời sinh vốn có của người kế thừa Tề gia, theo sau anh là Phong Vân William và Tần Trạch. Dừng trước cánh cửa gỗ nâu sẫm của phòng làm việc một chút, rồi anh nhanh chóng đẩy cửa, ba người cùng bước vào.
Cánh cửa vừa hé mở, hơi lạnh từ bên trong ngay lập tức ùa ra, hòa cùng khí thế nghiêm nghị đặc trưng nơi đây. Tề Thiên Vũ lướt mắt nhìn một lượt quanh phòng.
Trong căn phòng làm việc uy nghiêm, Tề Mặc ngồi tại chiếc bàn gỗ lim cỡ lớn. Ánh mắt ông lạnh như băng, thần sắc lãnh đạm, uy quyền trời sinh tỏa ra mạnh mẽ, khiến không khí trong phòng càng thêm áp lực đến nghẹt thở.
Đứng ngay bên bàn làm việc là Hồng Ưng và Hắc Ưng đang nhìn Hoàng Ưng với ánh mắt cảm thông.
Phía bên bộ ghế bọc da, là Jiaowen đang ngồi trầm ổn trên chiếc ghế bành da nâu, khuôn mặt gã phong nhã của thường ngày cũng lộ ra vài phần tự trách, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ suy tư khó đoán. Đối diện Tề Mặc, Hoàng Ưng vẫn đứng im tại chỗ, thân hình thẳng tắp như hai thanh kiếm sắc bén chờ đợi sự phán xét, nhưng sắc mặt đã tái nhợt hơn vài phần. Không cần nói cũng rõ, họ đang chờ đợi một hình phạt nghiêm khắc từ chủ nhân của mình.
Tề Thiên Vũ hiểu rõ, việc Hoàng Ưng đứng như vậy chỉ có một lý do duy nhất - không chu toàn việc bảo hộ Tề Du.
Có lẽ ngoài Jiaowen và anh, tất cả những ai trong chuyến đi này đều sẽ nhận một hình phạt nhất định từ Tề Mặc.
Điều này, đồng nghĩa với việc, tất cả những gì xảy ra ở Pháp, từ cuộc đàm phán với Tạ Cố Thương, đến cuộc đụng độ trên chuyên cơ, đều đã được báo cáo lại với người đàn ông đang ngồi ung dung phía sau bàn làm việc kia.
Tề Mặc dựa lưng vào ghế bọc da, bộ trường bào tối màu khiến ông càng thêm uy nghiêm. Gương mặt sắc sảo, từng đường nét dù đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn toát lên sự nguy hiểm của một kẻ nắm quyền sinh sát trong tay.
"Ngồi đi."
Một câu nói đơn giản, nhưng là mệnh lệnh không thể kháng cự.
Tề Thiên Vũ không chần chừ bước tới, lưng thẳng tắp, mỗi bước chân đều mang theo một loại uy nghiêm bẩm sinh. Không nhanh, không chậm, nhưng mỗi lần bước đều vang lên tiếng lách cách trầm ổn trên nền gỗ đến bên bộ ghế da, ngồi xuống, phong thái trầm ổn nhưng ánh mắt đã tối đi vài phần.
Tần Trạch đứng sau Thiên Vũ, còn Phong Vân William thì ngồi xuống cạnh Jiaowen.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất