Bầu không khí tĩnh mịch kéo dài như một bản nhạc bị gián đoạn ngay trước nốt cao trào.
Jiaowen vẫn trầm mặc, Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Hắc Ưng vẫn giữ nguyên tư thế thẳng tắp như tượng đá.
Cơn bão sắp tới, chỉ là chưa biết sẽ giáng xuống ai.
Ánh mắt của Tề Mặc rốt cuộc cũng dừng lại trên người Tề Thiên Vũ.
"Tiểu Du thế nào rồi?”
“Con bé đã được đưa đến khu điều trị biệt lập rồi.”
Tề Mặc cất giọng, chậm rãi nhưng như một nhát dao cắt qua không khí.
“Những thuộc hạ có mặt trong chuyến đi này, tất cả đều phạt roi cho đến khi nào Tề Du ổn định hoàn toàn. Không được phép dùng thuốc giảm đau.”
Trừng phạt của Tề gia chưa bao giờ nhẹ nhàng.
Phạt roi liên tục còn là liên tiếp trong nhiều ngày.
Nếu là roi bình thường, có lẽ với sức chịu đựng của họ không đáng là gì. Nhưng roi của Tề gia không chỉ đơn thuần là roi.
Từng sợi roi đều được ngâm qua hỗn hợp dược liệu đặc chế, khi đánh xuống, vết thương không chỉ đơn giản là rách da, mà còn ăn sâu vào từng thớ thịt, gây ra cảm giác đau đớn kéo dài.
Bởi vậy, nếu bị đánh mà dùng thuốc giảm đau, sẽ bị xử phạt nặng hơn.
Tề Mặc liếc mắt về phía Hoàng Ưng và Phong Vân William. “Còn các chú tự kiểm điểm bản thân đi, có ý kiến gì không?”
Dù sao bọn họ cũng là trụ cột của Tề gia, tuổi tác cũng không ít. Hơn nữa, Tề Mặc biết rõ bọn họ thương yêu Tề Du đến nhường nào. Không phải không muốn bảo vệ con gái ông, mà vì sự việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát của họ.
Hoàng Ưng không có vẻ gì là phản kháng, Phong Vân William hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.
Chó thật, nếu biết trước như thế này thì anh đã đi theo Lập Hộ đến khu điều trị với Tề Du rồi.
1
Hoàng Ưng cúi đầu.
“Thuộc hạ lĩnh phạt.”
Phong Vân William mím môi đáp “Tôi biết rồi.”
Tề Mặc khẽ hừ một tiếng.
Ông không hỏi thêm.
Nhưng đúng lúc đó, Jiaowen cất tiếng.
"Vậy còn tôi? Tôi không bị đánh đó chứ?”
Tề Mặc không nhìn hắn, chỉ nhếch môi cười lạnh.
“Anh?”
Ông nâng tách trà lên, hờ hững nhấp một ngụm, sau đó buông ra một câu nhẹ bẫng.
“Từ giờ đến khi Tiểu Du hoàn toàn bình phục, anh không được bước vào Tề gia nửa bước.”
“Về Ý đi.”
Toàn bộ căn phòng bỗng chốc im lặng.
Tề Thiên Vũ cau mày, đám Hồng Ưng và Phong Vân William cũng đồng loạt nhìn về phía Jiaowen, chờ đợi phản ứng của gã.
Bề ngoài, đây không giống như một hình phạt.
Nhưng với một kẻ cuồng cháu gái như Jiaowen, bị cấm bước vào Tề gia vào lúc này chính là cực hình.
Đặc biệt trong lúc con nhóc đang bị thương.
Jiaowen chậm rãi ngồi thẳng người, nheo mắt.
“Tôi là người duy nhất trong đám này không bị đánh mà lại bị đuổi?”
Gã không phải kẻ sợ đau, nhưng bị cấm bước vào Tề gia? Không thể gặp Tề Du khi con bé tỉnh lại?
Chỉ một mình gã phải chịu hình phạt này, là vì sao?
“Tề! Cậu đúng là càng già càng tuyệt tình.”
Tề Mặc không nói gì, cũng không cần phải nói gì.
Jiaowen trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, ngả lưng ra ghế, ánh mắt khép hờ, trầm giọng thốt ra hai chữ:
“Tôi nhận, được chưa!?”
Tề Mặc tựa người vào lưng ghế da, ánh mắt lướt qua gương mặt đang biến đổi liên tục của Jiaowen.
Tuy ngoài mặt gã vẫn duy trì vẻ phong lưu bất cần, nhưng ai cũng biết, lệnh của Tề Mặc đã giáng xuống, Jiaowen không có quyền quay lại Tề gia trong lúc Tề Du chưa bình phục.
Thật ra, đây không phải là trừng phạt, mà là sắp xếp có chủ đích.
Lý do thứ nhất, dựa vào sự việc được báo cáo lại thì trong tình thế sắp tới, thị trường buôn bán ở châu Âu có nhiều biến động. Với mối quan hệ và sức ảnh hưởng của mình, Jiaowen cần phải quay về Ý để dự liệu lại mọi thứ, gia tộc nào nhanh chóng ổn định được tình hình sẽ giành được tiên cơ. Jiaowen chính là trụ cột ở đó, vai trò của hắn không ai thay thế được. Bản thân gã cũng hiểu điều đó, gã đã đi đủ lâu, nhưng nếu không bị ép buộc, chắc chắn gã sẽ viện cớ để ở lại New York vì Tề Du.
Lý do thứ hai, Jiaowen tuy là một kẻ trời sinh lãnh ngạo, nhưng đứng trước chuyện của Tề Du, sự ngả ngớn ngạo nghễ kia sẽ lập tức vỡ tan thành mây khói. Hơn nữa, gã còn là kiểu người nóng nảy bốc đồng, ngày thường chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt cũng đủ khiến gã quậy đến long trời lở đất. Nếu giờ để gã ở lại bên cạnh con nhóc, e rằng cả Tề Du lẫn Tề gia không ai được yên giấc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Mặc càng thêm sắc lạnh. Hình phạt vừa rồi, xét về bản chất, vừa là để cảnh cáo Jiaowen, vừa là để ổn thỏa chuyện trong ngoài. Một người lãnh đạo tối cao như ông, tất nhiên phải đặt đại cục lên hàng đầu.
Tề Mặc không nhìn gã, chỉ trầm giọng hỏi:
“Còn chưa đi?”
Jiaowen không cam lòng.
“Đi ngay bây giờ? Tôi còn chưa kịp biết tình hình của Tiểu Du.”
Tề Mặc liếc mắt qua, ánh nhìn sắc bén đến mức khiến không khí như ngưng đọng.
“Anh ở lại, con bé còn tĩnh dưỡng được chắc?”
“Cậu thật quá nhẫn tâm rồi, Tề.”
Tề Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, giọng điệu bình thản nhưng uy nghiêm tuyệt đối:
“Bớt nói nhảm đi. Không phải tôi ép anh, là thời thế ép anh phải quay về.”
Jiaowen hừ lạnh, gương mặt hơi biến sắc, nhưng sau cùng cũng đành đứng lên, chỉnh lại áo vest, giọng bất lực mà đáp:
“Thôi được rồi, đi thì đi. Nhưng có tin gì thì phải báo cho tôi đấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại có chút không cam lòng, tựa như không muốn rời đi quá sớm.
Cửa phòng khép lại, âm thanh bước chân Jiaowen dần xa, gian phòng lại chìm vào sự tĩnh lặng ban đầu.
Lúc này, ánh mắt sâu thẳm như vực sâu của Tề Mặc mới chuyển sang Tề Thiên Vũ đang ngồi trầm mặc trên chiếc ghế sofa. Ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt thanh lãnh, trầm ổn của chàng trai trẻ, càng toát lên khí chất của người thừa kế tương lai Tề gia.
“Thiên Vũ,” Tề Mặc chậm rãi cất giọng, âm thanh trầm thấp vang lên như một bản nhạc mang đầy khí thế, “Sau cuộc đàm phán với Tạ Cố Thương, con đánh giá hắn là người như thế nào?”
Tề Thiên Vũ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt xanh đen tĩnh lặng không chút gợn sóng. Anh trầm ngâm một lúc, ngữ điệu bình thản mà trả lời:
“Hắn vừa có dã tâm, vừa có thủ đoạn, nhưng lại biết tiến thoái đúng lúc, đối phương càng cố dò xét thì hắn lại càng bình thản khó lường. Biết khi nào nên bộc lộ thật, khi nào cần giấu đi sự tính toán. Sau khi tiếp xúc, con có thể khẳng định hắn là kiểu người lợi hại, nếu không muốn nói là lợi hại nhất trong những lão đại mà con từng gặp—người làm đại sự nhưng không hiện ra bên ngoài. Sức uy hiếp của hắn tuyệt đối không dưới tưởng tượng của chúng ta.”
Nghe vậy, ánh mắt Tề Mặc càng thêm sắc bén. Khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười lạnh lùng nhưng đầy hàm ý sâu xa.
Ông biết Tạ Cố Thương, dù sao cái tên này trong giới không phải dạng vô danh. Kẻ có thể khiến giới ngầm ở Đông-Bắc bán cầu nể mặt, tuyệt đối không thể là hạng người đơn giản.
Một lát sau, ông hờ hững nói:
“Giữ khoảng cách, nhưng không cần đối đầu.”
Tề Thiên Vũ gật đầu.
Tề Mặc không nói gì thêm, chỉ đổi chủ đề:
“Thế lực thứ ba kia, không cần vội.”
Giọng ông bình tĩnh đến mức đáng sợ, như thể mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay.
“Bọn chúng có gấp cũng không dám liều lĩnh manh động ngay lúc này. Nếu chúng đủ thông minh.”
Muốn đối phó với Tề gia, không chuẩn bị đủ kỹ lưỡng chính là tự tìm đường chết.
“Trước mắt, là Tiểu Du phải hồi phục hoàn toàn trước đã.”
Nghe đến tên em gái, ánh mắt Tề Thiên Vũ chợt dịu lại đôi chút, khí chất lạnh lùng cũng trở nên mềm mại hơn một phần rất nhỏ.
“Con hiểu rồi.”
Tề Mặc gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đen kiên định của con trai.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua lớp kính, phủ lên bóng dáng những kẻ đang thống trị cả một đế chế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất