Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, tựa như những vạt nắng nhàn nhạt cuối ngày cố níu kéo chút hơi ấm, bóng tối đã bắt đầu giăng kín bầu trời biệt thự Tề gia, như phủ lên nơi này một lớp màn huyền bí mà uy nghiêm.
Phòng khách chính của biệt thự bày trí trang nhã mà không mất đi sự xa hoa vốn có. Chiếc lò sưởi cổ điển ở góc phòng vẫn lặng lẽ cháy, thi thoảng vang lên vài tiếng lách tách nhỏ nhẹ, mang lại hơi ấm xua tan đi cái lạnh giá của đêm đông New York. Bộ sofa da màu hổ phách điểm xuyết họa tiết hoa văn cổ điển khắc nổi, phối hợp hài hòa cùng bàn trà cẩm thạch, khiến tổng thể không gian càng thêm phần sang trọng, quyền quý.
Trên bộ sofa rộng lớn, Mộc Ly Tâm ngồi đối diện ba anh em Lam gia. Đôi mắt bà vẫn thấp thoáng nét âu lo, nhưng thần thái lúc này đã bớt phần căng thẳng, thay vào đó là sự rạng rỡ ôn hòa vốn có. Ánh mắt bà lướt qua ba khuôn mặt trẻ trung trước mặt, giọng nói như gió xuân tháng ba:
“Ba đứa đi cả ngày nay, hẳn đã mệt lắm rồi. Hay là ở lại Tề gia nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tỉnh táo rồi về cũng không muộn.”
Lời bà vừa dứt, Lam Nhiên lập tức đưa mắt nhìn qua Lam Cảnh Thần, cậu gần như ngay lập tức muốn gật đầu đồng ý. Lam Nhiên chẳng ngán gì hơn là lại phải ngồi thêm mấy tiếng đồng hồ trên chuyên cơ để bay về Washington. Hơn nữa, việc ăn ngủ ở Tề gia vốn không phải chuyện gì tồi tệ. Nhưng khi lời còn chưa kịp thoát khỏi đầu môi, giọng nói mềm mại dịu dàng của Lam Tịch Dao đã vang lên trước một bước:
“Cảm ơn dì, nhưng chắc là tụi con nên về luôn đêm nay thì hơn.”
Âm điệu cô gái nhỏ nhẹ, thanh thoát như nước, từng chữ đều dịu dàng khéo léo đến không thể bắt bẻ. Nhưng lời vừa thốt ra, không khí trong phòng khách bỗng có chút ngưng đọng lại.
Lam Nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía em gái song sinh, đôi mắt mở lớn đầy khó hiểu. Cảnh Thần ngồi cạnh bên cũng hơi sững người, trong lòng dâng lên vài phần bất ngờ. Ai trong nhà mà chẳng biết rõ, Tịch Dao từ nhỏ đã luôn thích đến Tề gia, một phần để chơi đùa cùng Tề Du, một phần khác—tất nhiên là để gặp gỡ người kia, mà cả thiên hạ đều biết rõ là ai rồi. Vậy mà giờ phút này, cô lại là người đầu tiên lên tiếng từ chối, thật sự nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Dao Dao, em thật sự muốn về luôn à?” Lam Nhiên không kìm được nhỏ giọng hỏi, chân mày nhướng cao đầy nghi hoặc.
Tịch Dao khẽ cúi mắt, hàng mi dài hơi run lên, che giấu đi chút cảm xúc mơ hồ thoáng qua. Cô nhẹ nhàng đáp lại, thanh âm vẫn mềm mại mà kiên định:
“Ừm, chúng ta làm phiền dì Ly Tâm như vậy cũng đủ rồi, với lại Hai Thần còn nhiều việc phải giải quyết ở nhà nữa mà.”
Ánh mắt Lam Cảnh Thần hơi lay động, nhanh chóng hiểu ra ý tứ ẩn sâu trong lời nói vừa rồi của em gái. Anh biết rõ Tịch Dao không phải kiểu người thất lễ hay tùy hứng, mỗi hành động, mỗi lời nói của cô đều có dụng ý rõ ràng. Trầm ngâm một chút, anh cũng gật đầu phụ họa theo lời cô:
“Tịch Dao nói không sai. Đêm nay chúng cháu vẫn nên về thẳng Washington thì hơn. Dù sao sau chuyến đi Pháp này, cháu cũng có nhiều việc cần bàn lại với ba cháu. Hơn nữa dì Ly Tâm còn cần chăm sóc Tiểu Du, tụi cháu ở lại đây chỉ khiến dì thêm bận tâm mà thôi.”
Ly Tâm nghe vậy chỉ lắc đầu cười, ánh mắt trách nhẹ mang theo chút bất đắc dĩ nhìn ba đứa nhỏ. Bà hiểu rõ suy nghĩ của chúng, nhưng vẫn lên tiếng trấn an:
“Mấy đứa này, làm gì có chuyện phiền phức gì với dì. Nhưng thôi, các cháu muốn vậy thì dì cũng không ép.”
Nói rồi, bà liền nghiêm nghị dặn dò thuộc hạ đứng gần đó chuẩn bị xe và hộ tống ba anh em trở lại chuyên cơ của Lam Bang.
Lam Nhiên không kìm được, nhỏ giọng thì thầm với Cảnh Thần khi hai người chuẩn bị đứng dậy:
“Hai Thần, Dao Dao hôm nay hơi lạ. Anh có thấy vậy không?”
Lam Cảnh Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm lướt qua gương mặt thanh tú sắc sảo nhưng thấp thoáng ưu tư của em gái, trong lòng âm thầm suy tính. Anh không trả lời em trai, chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu, trầm giọng nói nhỏ:
“Đừng nghĩ lung tung, về nhà rồi nói tiếp.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Tịch Dao đã đứng dậy trước, đứng giữa phòng khách xa hoa rộng lớn, cô khẽ cúi chào với Ly Tâm:
“Dì Ly Tâm, vậy tụi con xin phép về trước. Mong dì sớm nghỉ ngơi, cũng mong Tiểu Du sớm bình phục.”
Mộc Ly Tâm tiến đến, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Tịch Dao, khẽ gật đầu mỉm cười:
“Được rồi, mấy đứa về cẩn thận. Có thời gian rảnh nhớ đến đây thăm Tiểu Du nhiều hơn.”
“Vâng, cháu sẽ liên lạc với em ấy sau.”
Tịch Dao mỉm cười dịu dàng đáp lời, nhưng đáy mắt lại như phủ lên một tầng cảm xúc sâu xa không ai thấu rõ. Cô khẽ quay lưng, theo hai người anh trai bước ra khỏi cửa lớn, để lại sau lưng ánh đèn ấm áp cùng bóng dáng thanh tao trang nhã của Mộc Ly Tâm vẫn còn đứng ở giữa phòng khách.
***
Gió nhẹ lướt qua, mang theo chút hơi lạnh phảng phất trong không khí. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng hơi thở đọng lại trong không khí vẫn mang theo chút hàn ý. Ba anh em nhà họ Lam vừa bước ra khỏi biệt thự chính của Tề gia, tiến về phía xe chuyên dụng đã được chuẩn bị sẵn.
Lam Nhiên bước song song cùng Lam Cảnh Thần, hai tay đút túi áo, dáng vẻ tùy tiện nhưng ánh mắt lại đầy hứng thú.
“Nhưng mà không phải nhóc Du đã về từ sáng sớm rồi sao? Nếu vậy thì con bé đã đi ít nhất gần một nửa chặng đường rồi. Thế quái nào lại bị thương rồi nằm trên chuyên cơ của Thiên Vũ?”
Giọng nói lười biếng nhưng vẫn mang theo tia thăm dò.
Cảnh Thần liếc mắt nhìn em trai, ngữ khí lãnh đạm nhưng ý tứ lại rất rõ ràng:
"Em đi hỏi thẳng Tiểu Du không phải nhanh hơn à?"
Lời nói có vẻ tùy ý, nhưng trong lòng anh đã ngấm ngầm lưu tâm.
Tề Du là người có thể bị thương dễ dàng vậy sao?
Lam Nhiên nghe vậy thì thở dài, xoa xoa hai bên thái dương:
“Haiz, thôi bỏ qua đi. Nghĩ thêm rồi lại thành tọc mạch, miễn sao em ấy ổn là được.”
Nói rồi hắn quay đầu nhìn về phía Lam Tịch Dao, cô em gái vốn luôn quan tâm Tề Du nhất.
“Này, bình thường nhóc Du có chuyện là em sốt sắn hết cả lên như cái đợt Sudan đấy, sao giờ lại đòi về?”
Lam Tịch Dao vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, bàn tay kéo nhẹ vạt áo khoác dài của mình, giọng nói nhẹ nhàng mà chắc chắn:
“Em là người ở bên cạnh em ấy trên máy bay, nên biết rõ tình hình em ấy thế nào.”
Câu trả lời không dài dòng, nhưng lại đủ khiến Lam Nhiên phải dừng lại một chút. Hắn nhìn cô, định mở miệng hỏi tiếp, nhưng đúng lúc này—
“Lam đại thiếu, Lam nhị thiếu, Lam tiểu thư.”
Giọng nói của Ngụy Lâm vang lên từ phía xa, cắt ngang cuộc đối thoại.
Ba người đồng loạt quay lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất