Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Chương 118. Cháu ngủ bao lâu rồi?

Khu đại bản doanh của Lam Bang chìm trong ánh sáng vàng dịu nhẹ, mang theo sự trầm lặng sau một ngày dài biến động.

Phòng khách, Lam Nhiên và Lam Cảnh Thần đang thuật lại toàn bộ chuyến đi cho Lam Tư, giọng nói trầm thấp xen lẫn những tiếng thở dài đầy ẩn ý.

Lúc này, Lam Tịch Dao không tham gia cuộc trò chuyện, cô chọn cách trở về phòng trước.

Cánh cửa khép lại sau lưng, cô đứng yên trong bóng tối vài giây, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu. Sau đó, thả mình xuống giường.

Cơ thể mỏi mệt đến mức không muốn cử động, nhưng tâm trí lại hỗn loạn vô cùng.

Cô vùi đầu vào lớp chăn mềm mại nhưng không tài nào tìm được cảm giác dễ chịu.

Một ngày dài.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Có lẽ, do cô đã liên tục xoay vòng giữa các sự kiện nên chưa có thời gian cảm nhận thực sự cảm xúc của bản thân.

Nhưng giờ phút này, không gian chỉ còn lại mình cô.

Tĩnh lặng.

Trống rỗng.

Mọi cảm xúc bị dồn nén bỗng chốc tràn về như một con sóng dữ.

Cô chậm rãi đưa tay lên, nhìn vào cổ tay mình.

Chiếc đồng hồ cơ chế lộ máy màu bạc ánh xanh nhạt—món quà mà Tề Du tặng cô.

Ngón tay mảnh mai chạm nhẹ lên mặt kính, rồi bất giác run rẩy.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Rồi một giọt khác.

Cứ như vậy, từng dòng nước nóng hổi lăn dài trên gò má.

Như một con đê vỡ tung, nước mắt rơi xuống không cách nào khống chế.

Những giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má, nhỏ xuống vải chăn, thấm ướt một mảng tối màu. Ngực cô siết lại, tựa như có một tảng đá lớn đè nặng, khiến hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Lam Tịch Dao không hề kiềm chế.

Cô cũng không có ý định kiềm chế.

Nước mắt là liều thuốc tinh thần hữu hiệu nhất.

Người ta thường bảo rằng, khi khóc, cơ thể sẽ giải phóng oxytocin và endorphin—các hóa chất giúp giảm đau về cả thể chất lẫn tinh thần.

Lam Tịch Dao chưa bao giờ bài xích cảm xúc của bản thân.

Nhưng lần này, cô khóc không chỉ vì áp lực, mà còn vì cảm giác tự trách.

Cô là sinh viên y khoa, bổn phận của cô là cứu người.

Là cô đã cứu Tề Du, nhưng cũng là cô đẩy em ấy đến ranh giới sinh tử.

Cô đã đánh cược mạng sống của em ấy vào một thiết bị y học chưa từng được thử nghiệm trên người.

Nếu thành công—Tề Du sống.

Nhưng nếu thất bại...

Nếu lúc đó cô không cứu được em ấy, nếu cô đưa ra một quyết định sai lầm...

Cô không dám tưởng tượng hậu quả.

Tề Thiên Vũ sẽ mất đi người em gái duy nhất mà anh yêu thương nhất.

Dì Ly Tâm và chú Tề Mặc sẽ mất đi cô con gái mà họ hết mực bảo vệ.

Còn cô...

Chẳng phải cô sẽ trở thành kẻ phản bội lời thề Hippocrates hay sao?

Nỗi đau trong lòng dâng trào như thủy triều, nhấn chìm lý trí vốn luôn kiên định của cô.

Hơi thở trở nên gấp gáp, cô nhắm chặt mắt, đôi tay ôm lấy đầu, cố gắng ngăn dòng suy nghĩ tiêu cực.

Hình ảnh Tề Du nằm trên giường bệnh, nhợt nhạt đến mức gần như vô hồn, lại lần nữa hiện lên trong tâm trí cô.

Cô cảm thấy đau.

Không phải đau thể xác.

Mà là đau ở nơi sâu nhất trong tâm hồn.

Lam Tịch Dao không sợ đối diện với sinh tử.

Nhưng cô sợ bản thân không đủ giỏi để cứu người.

Sợ một ngày nào đó, chính mình sẽ phải đứng trước tử thi của bệnh nhân, là người thân của cô và tự hỏi—Liệu có phải vì mình mà họ chết không?

Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với cảm giác này.

Nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận nó rõ ràng đến vậy.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống nền đất, phản chiếu trên bề mặt của chiếc đồng hồ, tạo thành một tia sáng mờ ảo.

***
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng máy theo dõi nhịp tim vẫn đều đặn vang lên từng nhịp, hòa cùng ánh sáng dịu nhẹ từ đèn trần. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí, lạnh lẽo nhưng quen thuộc. 
 
Trên giường bệnh, hàng mi dài của Tề Du khẽ run rẩy, rồi từ từ mở ra. 
 
Đôi mắt màu xanh đen dần lấy lại tiêu cự, ánh nhìn có phần lười biếng nhưng sâu thẳm như đáy vực. 
 
Cô đảo mắt, tầm nhìn rơi xuống cánh tay mình— 
 
Một loạt dây truyền dịch, thiết bị y tế cắm trên cổ tay, vết thương đã được băng bó cẩn thận, thậm chí còn có dấu vết của thuốc sát trùng vừa mới được thoa qua. 
 
Chậc. 
 
Tề Du hơi nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng. 
 
Cô ghét cảm giác này—bị gắn chặt vào giường bệnh, cơ thể yếu ớt đến mức phải dựa vào máy móc để duy trì ổn định. 
 
Khoảnh khắc Tề Du mở mắt, một bóng dáng nhỏ bé bên cạnh giường lập tức run lên vì mừng rỡ. Không cần nói thì nghe tiếng nhảy cẩng lên của người này cô cũng đủ biết là ai. 
 
Cô gái nhỏ mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt góc áo blouse, vội vã chạy đến, dáng vẻ vừa vui mừng vừa lo lắng. 
 
Tề Du chớp mắt một cái nhìn bộ dạng của Tần Diệp, giọng nói khàn nhẹ vì mất nước: 
 
“… Không chết được.” 
 
Tần Diệp ngẩn ra một giây, sau đó nước mắt suýt nữa thì rơi xuống. 
 
Đúng là tác phong của tiểu thư! 
 
Người khác bị thương thế này, mở mắt ra ít nhất cũng phải than một câu đau hoặc yếu ớt hơn bình thường một chút. Còn tiểu thư nhà cô? 
 
Vừa tỉnh dậy đã độc miệng. 
 
Bàn tay Tần Diệp đưa lên, nhanh chóng làm vài ký hiệu. 
 
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Cô có thấy khó chịu chỗ nào không? Tôi đi gọi chú Lập Hộ ngay!” 
 
Chưa kịp chờ Tề Du phản ứng, Tần Diệp đã xoay người chạy đi như một làn gió. 
 
Tề Du: "..." 
 
Cô chớp mắt một lần nữa, trong lòng thầm thở dài. 
 
Đã hỏi người ta khó chịu ở đâu thì cũng chịu khó nghe một chút rồi hẳn đi mới phải chứ. 
 
Nhưng mà... 
 
Tề Du chậm rãi nhấc tay lên, đầu ngón tay khẽ động vào mép băng gạc trắng. 
   
Ánh mắt cô trầm xuống, mang theo một tia lạnh lẽo không thuộc về người mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê. 
 
Đúng lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn dần tiến gần hơn, mỗi nhịp bước đều mang theo sự ổn định và vững vàng đặc trưng của người đàn ông đã quen với sóng gió. 
 
Cửa phòng bệnh khẽ mở ra, Lập Hộ sải bước vào trong, theo sau là đội ngũ y tế mặc đồng phục chỉnh tề, trên tay cầm theo bộ dụng cụ kiểm tra. Tần Diệp chạy theo sau, ánh mắt vẫn còn vương chút bàng hoàng xen lẫn vui mừng. 
 
Không chút chần chừ, Lập Hộ đi thẳng đến bàn điều khiển bên cạnh giường, bấm nút nâng tự động. 
 
Âm thanh cơ học vang lên khe khẽ, phần nửa trên của giường từ từ được nâng lên, giúp Tề Du có thể tựa vào mà không cần cố gắng ngồi dậy. 
 
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm lướt qua mọi người trong phòng. 
 
Bác sĩ dưới trước Lập Hộ bước tới, cung kính cúi đầu: 
 
"Tiểu thư, chúng tôi sẽ kiểm tra tổng thể cho cô. Nếu cảm thấy khó chịu ở đâu, xin hãy nói ngay." 
 
Tề Du không đáp, chỉ hơi gật đầu. 
 
Cô quay sang Lập Hộ, hỏi: 
 
“Cháu ngủ bao lâu rồi?” 
 
Lập Hộ đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn cô chằm chằm: “Gần hai mươi tiếng, do cháu mất máu quá nhiều, còn chịu phản vệ lúc truyền máu nên thời gian ngủ đã kéo dài.” 
 
“Công chúa ngủ trong rừng còn không ngủ nhiều như cháu.” Tề Du chậm rãi đảo mắt qua phía Lập Hộ, nhướng mày nhàn nhạt. 
 
Vẫn là giọng điệu kiêu ngạo ấy, vẫn là ánh mắt ngạo nghễ ấy. 
 
Nhưng so với trước kia, giọng cô khàn hơn, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi, dù đã cố che giấu.   
 
“Vì có công chúa nào đu máy bay như cháu rồi mất máu đến bất tỉnh đâu.” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút bất đắc dĩ. “Lần sau, đừng để bản thân rơi vào tình trạng thế này nữa, ba mẹ cháu và mọi người lo lắm đấy.” 
 
Tề Du mỉm cười nhạt, không phản bác.

Ads
';
Advertisement