Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Chương 119. Chưa chết

Bác sĩ bắt đầu kiểm tra các chỉ số.

Ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ tay cô, đo mạch đập.

Lần lượt, từng thiết bị được đưa đến kiểm tra: huyết áp, nồng độ oxy, mức độ hồi phục vết thương…

Mọi người đều tập trung vào những con số nhảy trên màn hình.

Lập Hộ khoanh tay đứng bên cạnh, chăm chú quan sát, đôi mắt tối đi vài phần.

Tề Du để mặc họ làm việc, ánh mắt dần trở nên vô định.

Không ai nói gì, chỉ có tiếng bíp bíp của máy móc vang lên trong không gian yên tĩnh.

Tần Diệp đứng ở một góc phòng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Mất một lúc lâu, bác sĩ trưởng mới lên tiếng:

"Chỉ số ổn định. Tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian, nhưng tuyệt đối không được vận động mạnh."

Lập Hộ hừ lạnh:

"Vậy phải trói con bé này lại mới được."

Tề Du cười nhạt, nhưng không phủ nhận.

Bác sĩ nhìn lướt qua mọi người trong phòng, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Hiện tại đã máu RH-null dự trữ rồi…chúng tôi có thể tiếp tục truyền máu không?”

Lập Hộ khẽ nhíu mày, đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt hiện lên vẻ trầm tư. Hắn không vội trả lời ngay mà quay sang nhìn Tề Du.

"Cháu có muốn tiếp tục liệu trình không?"

Là một trong những người đã chứng kiến cô trưởng thành, hơn ai hết, hắn hiểu rõ nỗi ám ảnh mà khu y tế biệt lập này mang đến cho cô.

Tề Du trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi cất tiếng:

"Cháu nghe theo chú."

Lập Hộ nhìn cô một lúc lâu, sau đó khẽ thở ra. Ánh mắt hắn sâu thẳm như vực nước không đáy, khó đoán ra đang nghĩ gì.

Hắn nhìn bác sĩ, ra hiệu thực hiện.

Y tá nhanh chóng tiến hành các bước tiếp theo, động tác chuyên nghiệp, không chút chậm trễ. Kim tiêm xuyên qua lớp da mỏng manh trên cánh tay Tề Du, đầu ống truyền trong suốt dần dần bị nhuộm đỏ bởi dòng huyết dịch quý hiếm.

Tề Du tựa vào giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Đôi mắt cô không hề chớp, tựa như đang nhìn một thứ gì đó xa xăm, hoặc cũng có thể… chẳng nhìn gì cả.

Bên cạnh, Lập Hộ thu hết vào mắt từng biểu cảm nhỏ nhặt của cô.

Mới chưa đầy 24 giờ trước, cô nhóc còn đứng trên chuyên cơ đối mặt với tử thần. Vậy mà vẻ mặt vẫn bình thản như vậy.

Hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu mang theo sự cân nhắc:

“Ba cháu đã ra lệnh truy tìm những người có cùng nhóm máu với mẹ cháu và cháu, để đề phòng tình huống như vừa rồi xảy ra lần nữa.”

Tề Du không tỏ thái độ gì nhiều, chỉ gật nhẹ đầu, biểu thị đã nắm được tin tức.

Cô không ngạc nhiên về quyết định này. Đối với Tề Mặc, tất cả những gì thuộc về ông, không ai có quyền động vào, dù chỉ một sợi tóc. Vì thế mà từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải e sợ điều gì.

Nhớ lại cảnh tượng trên máy bay, trong đáy mắt cô bỗng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lập Hộ, giọng nói không lớn nhưng lại mang theo một sức nặng.

"Chú, cháu đã nhìn thấy ký hiệu trên trang phục của hai kẻ đột nhập lên chuyên cơ của cháu."

Lập Hộ lập tức cau mày.

Ký hiệu?

Hắn quét mắt nhìn về phía đội ngũ y tế vẫn đang đứng trong phòng, ánh mắt như chim ưng đang đe doạ con mồi.

Một cái hất cằm nhẹ.

Những vị bác sĩ và y tá lập tức hiểu ý, thu dọn đồ đạc rồi trật tự lui ra ngoài. Cánh cửa khép lại, để lại trong phòng chỉ còn Tề Du, Lập Hộ và Tần Diệp.

Lập Hộ thu hồi ánh mắt, trở lại nhìn thẳng vào Tề Du. Giọng nói của hắn trở nên trầm thấp, mang theo áp lực vô hình:

"Cháu thấy gì?"

Tề Du vừa định mở miệng, nhưng đúng lúc đó—

Reng—reng—

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Tần Diệp lập tức bước nhanh đến bàn đựng thuốc, nhìn thoáng qua màn hình hiển thị rồi nhanh chóng dùng ngôn ngữ ký hiệu:

"Là Đại sứ Lý."

Lập Hộ nhìn Tề Du.

Tề Du cũng nhìn lại hắn.

Không ai nói một lời.

Một giây sau, cô duỗi tay. Vừa hay, thời điểm này, cô cũng muốn nói chuyện với gã.

"Đưa đây."

Tần Diệp nhanh chóng mang điện thoại đến bên giường.

Ngay khi cô gạt nút nghe, giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức bùng nổ.

“Tiểu Du! Em đã ổn chưa? Có để lại di chứng gì không? Tình hình thế nào rồi? Sao anh gọi điện em hoài mà giờ mới bắt máy.”

Không lạ gì khi Lý Tây Hoa phản ứng như vậy. Gã đàn ông điên rồ nhất, ngông cuồng nhất, cũng là kẻ thương Tề Du đến phát điên.

Giọng hắn gấp gáp, pha lẫn phẫn nộ.

Tề Du hạ mắt, bình tĩnh đáp một câu:

“Chưa chết.”

Lý Tây Hoa: “...”

Đầu dây bên kia, Lý Tây Hoa suýt nữa thì ném vỡ cả điện thoại.

“Con nhóc này!” Gã nghiến răng, giọng điệu muốn giết người, nhưng lại ẩn chứa sự lo lắng cực hạn.

“Cái gì mà chưa chết?! Em mà không nói rõ ràng thì đừng trách ông đây bay thẳng sang New York rồi…”

“Rồi làm gì, hửm?”

“Rồi đích thân canh chừng em cho đến khi em bình phục chứ làm gì.”

Tề Du nhẹ nhàng nhếch môi.

Lập Hộ đứng bên cạnh chỉ có thể bất lực xoa thái dương.

Tề Du quá hiểu Lý Tây Hoa.

Nhưng nếu cô không nói rõ tình hình, gã thật sự có thể bỏ hết công việc ở Brazil, trực tiếp cướp phi cơ của phi công mà bay đến đây.

Cô chậm rãi mở miệng:

“Chỉ là ngoài ý muốn, đã được xử lý rồi.”

"Xử lý rồi? Em tưởng nói vậy là xong à?"

Tề Du khẽ dựa vào thành giường, giọng nói trong trẻo nhưng lười nhác chậm rãi:

“Lý Tây Hoa, anh gọi đến đúng lúc như thế này thì có lẽ đã nghe được tin tức gì rồi đúng không?”

Lý Tây Hoa nheo mắt.

Quả nhiên, không có gì qua nổi con nhóc này.

Gã hít sâu một hơi, cuối cùng gằn giọng nói:

“Không phải người của anh.”

Tề Du nheo mắt.

Gã tiếp tục, giọng nói trầm thấp mang theo sát khí lạnh lẽo:

"Anh đã cho người điều tra. Hai kẻ tấn công em không phải người của anh. Có kẻ đã thay đổi nhân sự của anh vào phút chót.”

Tề Du khẽ cười.

“Anh nghi ai?”

Lý Tây Hoa trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nhả ra từng chữ, giọng nói tăm tối đến cực điểm:

"Hiện tại anh đã cho người điều tra. Anh sẽ đích thân xử lý chuyện này."

Tề Du hừm một tiếng.

Giọng nói của cô vẫn mang theo chút lười biếng, nhưng lại ẩn chứa một sự cảnh giác không thể che giấu:

“Anh nên kiểm tra từ nội bộ trước, thận trọng một chút.”

Nói xong, cô nghiêng đầu, chậm rãi nhắm mắt. Đôi mi dài rũ xuống.

“Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”

Lý Tây Hoa thoáng cau mày:

“Em vẫn còn mệt sao? Em có thật sự ổn không?”

Tề Du không mở mắt, chỉ nhàn nhạt cất lời:

“Sẽ rất ổn nếu anh im lặng và tắt máy.”

Lý Tây Hoa thở dài, có chút không đành lòng.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi. Khi nào hồi phục, phải gọi điện cho anh đấy. Nhắn tin cũng được. Một dấu chấm cũng được. Nhớ đấy.”

Tề Du khẽ nhếch môi, giọng nói mơ hồ:

“Em nhớ rồi.”

Đường dây cuối cùng cũng ngắt kết nối.

Ads
';
Advertisement