Chương 120. Còn bác tôi?

Lập Hộ nhíu mày:

"Cháu không nghi ngờ Lý Tây Hoa?"

Tề Du nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ sự tính toán:

"Anh ta không bao giờ động đến cháu. Cháu tin Lý Tây Hoa."

Cô hạ mắt, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên thành giường.

Cuộc họp ngầm của thế lực thù địch vừa diễn ra, thì vừa lúc cô gặp chuyện.

Trùng hợp hay có sự tính toán?

Nếu tính toán từ bên ngoài, làm sao có thể đoán được việc Lý Tây Hoa sẽ cử người đến máy bay của cô?

Và chắc chắn không ai lại nhắm đến một trợ lý thấp cổ bé họng, trừ khi có chúng biết rõ cô là ai.

Dường như cô đã có suy đoán của riêng mình.

Bên phía Brazil, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc.

Lý Tây Hoa đập mạnh điện thoại xuống bàn, cả người tràn đầy sát khí.

Dịch Phàm đứng bên cạnh, cảm thấy hơi thở xung quanh như bị đóng băng.

Gã chậm rãi nhếch môi, nhưng nụ cười ấy lại mang theo sự cuồng nộ chết chóc:

"Xem ra, có con chuột chết tiệt nào đó tưởng có thể chơi trò mèo vờn chuột với tao."

Gã cúi đầu, giọng nói mang theo sát ý tuyệt đối:

"Tìm ra kẻ đó."

"Dọn sạch hết cả gốc lẫn rễ."

***

Tiếng cửa khẽ khàng đóng lại, Lập Hộ đã rời đi, để lại không gian tĩnh lặng thuộc về cô.

Tề Du tựa vào đầu giường, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ trầm tư khó đoán. Cô khẽ nâng tay xoa nhẹ vùng cổ, vết kim tiêm trên cánh tay vẫn còn hơi tê dại, nhưng điều đó chẳng khiến cô bận tâm.

Tần Diệp đứng bên cạnh, không lên tiếng nhưng đôi mắt sáng rõ, chờ đợi chỉ thị.

Tề Du ngước mắt nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, chậm rãi mở miệng:

"Mở tủ, lấy máy tính."

Tần Diệp gật đầu, nhanh chóng xoay người bước đến tủ bên cạnh, mở ra lấy một chiếc laptop được mã hóa bảo mật. Khu y tế biệt lập này vốn là địa bàn trực thuộc đại bản doanh Tề gia, nhưng nó cũng là địa bàn của Tề Du. Tất cả trang thiết bị cô cần đều không thiếu, kể cả những thứ có thể quyết định sự sống còn của một tổ chức hay hệ thống liên lạc độc lập.

Lúc này, Tần Diệp khẽ giơ tay, ngón tay thon dài linh hoạt tạo thành từng động tác ký hiệu nhanh chóng.

Gia chủ đã đưa ra hình phạt cho những thuộc hạ thất trách cùng Hoàng Ưng, Phong Vân William, Lập Hộ và Wen lão đại.”

Tề Du hơi ngẩng đầu.

"Cụ thể?"

Tần Diệp nhanh chóng làm ngôn ngữ ký hiệu, ngón tay di chuyển linh hoạt trong không trung.

Những thuộc hạ trên chuyên cơ, tất cả bị phạt roi liên tiếp cho đến khi tiểu thư bình phục hoàn toàn, không được phép dùng thuốc giảm đau.”

Hoàng Ưng, Phong Vân William và Lập Hộ phải tự kiểm điểm bản thân.”

Tề Du khẽ mím môi, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Còn bác tôi?”

Tần Diệp tạm dừng một chút rồi tiếp tục ký hiệu.

Gia chủ lệnh cho Wen lão đại quay về Ý, từ giờ đến khi tiểu thư hồi phục hoàn toàn, ông ấy không được phép đặt chân vào Tề gia.”

Cạch.

Ngón tay đang đặt trên trackpad của Tề Du hơi khựng lại.

Cô biết rõ tính cách của Jiaowen— gã chưa từng rời xa cô quá lâu, đặc biệt là khi cô bị thương. Đối với gã, Tề Du không chỉ là cháu gái mà còn là bảo vật vô giá, là người mà gã sẽ bảo vệ bằng bất cứ giá nào.

Thế nhưng ba cô...

Hình phạt này quá rõ ràng—là có tính toán, ba cô không cứng nhắc đến như vậy.

Tề Du cười nhạt, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Có thể tưởng tượng ra sắc mặt của bác ấy bây giờ rồi.”

Sự bất mãn, tức giận, oán trách, cùng sự lo lắng đến điên cuồng.

Jiaowen nhất định đang nổi trận lôi đình ở bên kia bán cầu.

Tề Du trầm ngâm giây lát, sau đó nói tiếp:

“Lát nữa nhắc tôi gọi điện cho bác ấy.”

Tần Diệp nhanh chóng gật đầu, hai tay đưa lên làm ký hiệu:

Đã nhớ.”

Tề Du khẽ híp mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó, sau một hồi liền lên tiếng hỏi:

“Những người bị rơi xuống biển đã được cứu chưa?”

Tần Diệp lập tức ký hiệu:

Đã cứu được hết rồi.”

Tề Du gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.

“Còn xác người?”

Tần Diệp không chần chừ, trả lời ngay:

Theo lệnh tiểu thư, tất cả đều đã được thu thập, kể cả hai tên sát thủ.”

Tề Du chậm rãi tựa lưng vào gối, đôi mắt trầm tĩnh tựa mặt hồ sâu không đáy.

Thật ra, ngay khoảnh khắc bắn hạ tên sát thủ cuối cùng trên máy bay, cô đã phát hiện một điểm bất thường—

Vết sẹo trên trán hắn.

Ở vùng chân tóc, đường sẹo trông có vẻ như bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra đó không phải sẹo tự nhiên.

Mà là vết khâu vội.

Hơn nữa, da tại khu vực đó hơi cộm lên, rõ ràng có dấu hiệu đã từng trải qua phẫu thuật ghép mô hoặc chỉnh hình.

Một tên sát thủ, tại sao lại phải chỉnh sửa đặc điểm khuôn mặt?

Hắn ta che giấu thân phận hay còn có bí mật nào khác?

Ngay khi nhận ra điểm khả nghi, Tề Du đã lập tức dùng khẩu hình miệng ra lệnh cho Tần Diệp.

Không để lại bất cứ dấu vết nào.

Lúc ấy, Tần Diệp nhìn cô, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.

Tần Diệp không thể nói, nhưng cô lại có khả năng đọc khẩu hình.

Điều này là do từ nhỏ đến lớn, để đề phòng trường hợp khả năng thính giác của mình bị ảnh hưởng, cô đã luyện tập đọc khẩu ngữ của đối phương.

Ngay khi lên chuyên cơ gặp Tần Trạch, Tần Diệp không chần chừ, lập tức dùng ngôn ngữ ký hiệu truyền đạt lại toàn bộ mệnh lệnh của Tề Du.

Tề Du khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cạnh giường.

Mọi thứ vẫn còn quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.

Hai sát thủ này thực sự thuộc về ai?

Chúng có phải là người của thế lực đã cử người đến đàm phán với Tạ Cố Thương không?

Hay còn một bàn tay ẩn giấu nào khác đang thao túng tất cả?

Ads
';
Advertisement