Buổi sáng đẹp trời, tại phòng nghiên cứu trong đại bản doanh Lam Bang vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc vốn có. Không khí thoang thoảng mùi dung dịch sát khuẩn, hòa lẫn với hương gỗ trầm nhàn nhạt từ giá sách chất đầy tài liệu y khoa. Những tia sáng yếu ớt từ dãy đèn LED trên trần hắt xuống, phản chiếu lên hàng loạt ống nghiệm và các lọ hóa chất xếp ngay ngắn trên bàn thí nghiệm, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng nhưng không hề vô tri.
Lam Tịch Dao khoác trên người chiếc áo blouse trắng, mái tóc dài được búi gọn, từng động tác trên bàn phím đều chuẩn xác và nhanh nhẹn, lướt qua những số liệu về thành phần dược tính và quá trình thử nghiệm của các mẫu thuốc mới. Cô dành hầu hết những ngày cuối trong kỳ nghỉ đông để kiểm tra tiến độ nghiên cứu, rà soát từng chỉ số và đánh giá tác dụng phụ có thể xảy ra.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng thí nghiệm.
Màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc—Bé Du.
Cô vừa ấn nút nghe, giọng nói trong trẻo từ đầu dây bên kia đã vang lên, mang theo sự khỏe khoắn hơn trước:
“Chị Dao, em khoẻ rồi.”
Lam Tịch Dao hơi ngả người ra sau ghế, mỉm cười dịu dàng:
"Vậy à? Bé Du khỏe đến mức nào rồi?"
"Có thể đánh nhau với Mạn Kỳ rồi. À, em có đang làm phiền chị không?"
Lam Tịch Dao bật cười khẽ. Người khác có lẽ sẽ nói ‘đã hoàn toàn bình phục’ hoặc ‘không còn vấn đề gì nữa’, nhưng với Tề Du, tiêu chuẩn của khỏe mạnh lại là có thể đánh nhau.
"Bệnh nhân mà lại đi hỏi có đang làm phiền người khác không sao?"
Cô trêu chọc, nhưng giọng điệu lại không hề mang ý trách cứ.
Tuy nhiên, khi câu chuyện đang nhẹ nhàng trôi qua, một cơn áy náy chợt dâng lên trong lòng cô. Lam Tịch Dao thoáng trầm mặc.
Hình ảnh hôm đó, khoảnh khắc cô quyết định sử dụng Biocell-X lên người Tề Du khi chưa qua thử nghiệm, vẫn còn hằn sâu trong tâm trí. Một quyết định táo bạo, mạo hiểm, thậm chí có thể nói là liều lĩnh.
Cô ngập ngừng mở miệng, giọng nói trầm xuống:
"Bé Du, về chuyện hôm đó... về việc chị sử dụng Biocell-X khi chưa thử nghiệm, chị—"
Câu nói còn chưa kịp hoàn thành, đã bị cắt ngang.
“Chị Dao.”
“Đừng nghĩ gì cả.”
Giọng nói của Tề Du không lớn, nhưng lại mang theo một loại kiên quyết không thể phản bác.
"Chỉ cần nhớ rằng, chị đã cứu em."
Lam Tịch Dao khựng lại.
"Hơn nữa, có một điều em chưa nói lúc đó—Chị Dao, hôm ấy chị rất ngầu, ngầu đến mức khiến em kinh ngạc. Nếu lúc đó em còn sức, chắc chắn sẽ lấy điện thoại quay lại làm kỷ niệm."
Lam Tịch Dao bật cười khẽ.
Tề Du tiếp tục, giọng điệu nửa đùa nửa thật:
"Em nghĩ có người rất tự hào về chị đấy, chỉ là chưa nói ra thôi."
Cô hơi nhướng mày, giọng mang theo chút hiếu kỳ:
"Là ai?"
Tề Du chậm rãi thả từng chữ:
"Thiên cơ bất khả lộ."
Cô còn cố tình nhấn mạnh chữ Thiên, nhưng Lam Tịch Dao lại không nhận ra ẩn ý trong câu nói ấy.
Sau một lát, Tề Du chuyển chủ đề, giọng điệu thoải mái hơn:
"Chị Dao, đi shopping với em được không?"
Lam Tịch Dao thoáng ngạc nhiên:
"Hôm nay lại có hứng dạo phố à?"
"Sắp tới em phải sang Massachusetts học, ở ký túc xá nữa, tủ đồ còn trống lắm."
Lam Tịch Dao hơi nhíu mày, tay vô thức nghịch chiếc ống nghiệm đặt trên bàn:
"Không phải chỉ cần chuyển đồ từ đại bản doanh Tề gia qua là được sao?"
"Ba em không cho."
Giọng Tề Du mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Ba nói nếu em mang nhiều hành lý như vậy đi, ba em sẽ buồn."
Lam Tịch Dao hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng hiện lên sự hoài nghi:
"Chú Tề thật sự nói vậy?"
Tề Du bật cười, giọng điệu thản nhiên:
"Tự em nói thôi, ba em đời nào nói ra mấy câu như vậy chứ."
Lam Tịch Dao khẽ lắc đầu, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
"Vậy khi nào em muốn đi?"
"Bây giờ."
"Hả?"
"Em đang ở phòng khách nhà chị nè, chị đến đi."
Lam Tịch Dao sững người trong giây lát, sau đó bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng cởi bỏ áo blouse, khoác lên người chiếc áo khoác ngoài, rồi bước nhanh ra khỏi phòng nghiên cứu.
***
Lam Tịch Dao bước vào biệt thự, trên người khoác một chiếc áo len mỏng màu xanh nhạt, làn tóc dài mềm mại buông xõa tự nhiên, mỗi bước chân cô đều toát ra một vẻ thanh nhã, thuần khiết khó tả.
Vừa bước vào phòng khách, đôi mắt trong trẻo của cô lập tức dừng lại trên ba bóng hình quen thuộc đang ngồi trò chuyện vui vẻ bên khung cửa kính rộng lớn hướng ra vườn.
Mộc Tùy Tâm vẫn luôn giữ khí chất cao quý và tao nhã như thường ngày, bà ngồi cạnh Mộc Ly Tâm, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân, cười nhẹ cùng Ly Tâm trò chuyện không dứt. Mộc Ly Tâm hôm nay vận một bộ váy dài tao nhã màu tím nhạt, mái tóc búi cao gọn gàng, thần sắc thoải mái hơn hẳn thường ngày. Ngồi cạnh hai người phụ nữ duyên dáng này chính là Tề Du, cô mặc một chiếc áo gile đơn xám cùng quần tây đen, mái tóc dài đen nhánh xõa tùy ý, trông vô thanh lịch.
Vừa thấy Tịch Dao xuất hiện, Tùy Tâm lập tức dịu dàng vẫy tay gọi:
“Dao Dao, con mau lại đây ngồi với mẹ và dì Ly Tâm đi!”
Lam Tịch Dao bước lại gần, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, mang theo nét tinh nghịch mà hiếm khi cô thể hiện:
“Chà, hôm nay ngọn gió nào thổi dì Ly Tâm và bé Du đến đây vậy ạ?”
Tề Du nghe vậy thì nhướng mày, đôi mắt trong veo ánh lên ý cười, không chút khách khí đáp lời:
“Còn hai tuần nữa em phải nhập học rồi, tất nhiên phải tranh thủ tiêu xài thả ga một trận, chị nói xem?”
Nghe lời nói ngông cuồng của con gái, Mộc Ly Tâm chỉ cười bất lực, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương. Bà khẽ lắc đầu, nói thêm vào:
“Còn dì à, gần đây quản lý trên dưới hậu viện Tề gia quá mệt mỏi, nên mới quyết định nghỉ ngơi một ngày thật sự, vừa hay cũng muốn gặp mẹ con để hàn huyên một chút.”
Lam Tịch Dao nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mẹ, đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi nghiêng đầu hỏi:
“Con không thấy hai anh, Lam Nhiên và Hai Thần đâu rồi mẹ?”
Tùy Tâm thoáng suy nghĩ rồi đáp:
“Lam Nhiên sáng sớm nay đã đến Las Vegas rồi, còn Cảnh Thần thì đi Columbia kiểm tra chất lượng lô hàng lần này, có lẽ phải đến hôm sau mới về.”
Lam Tịch Dao gật đầu đã rõ, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay sang Tề Du, nhướng mày hỏi:
“Bé Du này, em thật sự định vào ký túc xá của trường ở sao?”
Vừa nghe đến ba chữ “ký túc xá”, Tề Du lập tức tỏ vẻ mặt bất lực:
“Chị à, là ký túc xá nhà làm đó!”
Lam Tịch Dao hơi cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi lại:
“Ký túc xá nhà làm? Nghĩa là thế nào?”
Ly Tâm mỉm cười dịu dàng, chậm rãi giải thích:
“Tề Mặc không yên tâm để con bé ở bên ngoài, nên đã xây một đại bản doanh mini dành riêng cho nó, gọi là ký túc xá cho đẹp thôi. Muốn đi vào đó chỉ có một con đường duy nhất nối thẳng ra đường quốc lộ, ngay đầu con đường đã thiết lập chốt an ninh đặc biệt. Ngoại trừ người của Tề gia và có lệnh khẩn cấp, sẽ không ai được phép đi qua.”
Tịch Dao có chút ngạc nhiên hỏi lại:
“Vậy chẳng lẽ mỗi ngày đi học em đều phải vòng ra quốc lộ à?”
Ngồi bên cạnh, Tùy Tâm mỉm cười ôn hòa nói tiếp:
“Cũng không phải vậy. Đại bản doanh mini này được xây dựng có các tuyến đường riêng thông thẳng ra trung tâm thành phố, mọi con đường đều do Tề gia xây dựng độc quyền, tránh được tất cả các phiền phức về giao thông. Có thể xem là đặc quyền dành riêng cho Tiểu Du đó.”
Lam Tịch Dao nghe xong thì à lên một tiếng đầy cảm khái, khóe môi cong cong cười như hiểu rõ tất cả:
“Ra vậy…Có lẽ sau vụ việc từ Pháp về, chú Tề đã quyết định triệt để luôn vấn đề an ninh này rồi nhỉ?”
Tề Du nghe thế thì lập tức giơ ngón tay cái lên, híp mắt nhìn Lam Tịch Dao, thần thái vô cùng đắc ý:
“Chị hiểu em quá rồi đấy!”
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của Tề Du, cả phòng khách đều bật cười vui vẻ, không khí tràn đầy niềm vui và sự thoải mái khó tả. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tề Du nhướng người lại gần Lam Tịch Dao, đôi mắt sáng ngời đề nghị:
“Chị, đi mua sắm đi, hôm nay em phải lấp đầy tủ đồ ở đại bản doanh Massachusetts mới được.”
Lam Tịch Dao bật cười, dịu dàng gật đầu:
“Được, hôm nay chị sẽ giúp em hoàn thành nhiệm vụ cao cả này.”
Bàn bạc một hồi, hai cô gái trẻ tuổi quyết định xuất phát ngay lập tức. Vì muốn đến các khu mua sắm xa hoa tại Los Angeles, cả hai quyết định dùng trực thăng riêng để di chuyển cho tiện lợi.
Chẳng bao lâu sau, tiếng động cơ trực thăng vang lên, hai bóng dáng trẻ trung, kiều diễm lần lượt bước lên, hòa vào bầu trời trong xanh rực rỡ ánh nắng, mang theo tiếng cười trong trẻo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất