Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)


 

Bữa tiệc cưới của gia tộc Castellano được tổ chức tại lâu đài cổ kính nằm bên một ngọn đồi ở Venice. Cả khu vực được bao phủ trong ánh đèn pha lê lộng lẫy, từ tấm thảm nhung đỏ dẫn vào đại sảnh, đến những cột đá cẩm thạch khắc hoa văn tinh xảo. Đàn violin du dương hòa cùng tiếng cụng ly khẽ vang, tạo nên một khung cảnh vừa quý phái vừa tráng lệ.

 

Bên trong hội trường, khách mời đều là những nhân vật đỉnh cao trong nhiều giới, khoác trên mình những bộ lễ phục xa xỉ, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát ra sự quyền uy cùng địa vị không thể xem thường. Mọi người đều đang tận hưởng buổi tiệc theo cách riêng của mình, nhưng giữa những khuôn mặt quen thuộc, hôm nay xuất hiện một vị khách vô cùng đặc biệt—Jiaowen, người mà ai cũng biết đến với cái danh "cáo già" của giới mafia Ý.

 

Trên tay gã là một bóng hình nhỏ bé, thu hút toàn bộ sự chú ý.

 

"Bé con này là ai vậy? Sao lại đáng yêu thế chứ?"

 

“Lạy Chúa tôi, con bé xinh quá. Nhìn là muốn sinh thêm một bé gái nữa.”

 

"Không phải Tề tiểu thư nhà Tề gia sao? Tôi nghe nói là bảo bối của cả gia tộc đó!"

 

"Đúng là bảo bối, nhìn xem, ngay cả Wen lão đại còn bế mãi trong lòng thế kia."

 

Đứa bé xinh xắn mà bọn họ đang bàn tán là Tề Du năm ba tuổi , gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn tựa hắc lam ngọc. Cô nhóc mặc một chiếc váy lụa trắng ngà, phần chân váy xếp tầng nhẹ nhàng, di chuyển liền tạo ra hiệu ứng bồng bềnh như một đám mây nhỏ. Bờ vai tròn trịa quấn quanh lớp ren tinh xảo dệt bằng chỉ vàng, những đường thêu hoa văn chìm càng làm tăng thêm vẻ tinh tế.

 

Nhưng nổi bật nhất chính là sợi dây chuyền trên cổ cô bé.

 

Một mặt ngọc bội tròn, khắc chữ ‘Tề’ bằng nét bút rồng bay phượng múa, ánh lên dưới ánh đèn, như đang tuyên bố thân phận hiển hách của chủ nhân nó.

 

Trên mái tóc mềm mại của Tề Du, những chiếc trâm cài vàng gắn kim cương được cài ngay ngắn lấp lánh dưới ánh đèn, như thể mỗi một món đồ trên người cô bé đều được tuyển chọn kỹ lưỡng.

 

Thấy ánh mắt của đám người xung quanh, Jiaowen chỉ nhếch môi, cúi đầu nhìn xuống bé con trong lòng, cưng chiều xoa cái má sữa của Tề Du.

 

"Tiểu bảo bối, có muốn ăn gì không? Bác bế cháu qua đó nhé?"

 

Bé gái lắc đầu, nhưng giọng nói ngọt ngào như kẹo sữa vang lên:

 

"Du tự đi được mà! Nhưng mà Jiaowen ơi, cháu muốn ăn bánh kem dâu!"

 

“Cho cháu xuống!”

 

Cô bé giãy giụa trong lòng Jiaowen, đôi tay mũm mĩm chống vào ngực người đàn ông, bày ra bộ dáng muốn thoát thân.

 

Jiaowen bật cười, ánh mắt tràn đầy nuông chiều, nhưng vẫn không buông tay:

 

"Không được! Tiểu Du của bác mà đi rồi, lỡ bị người khác bắt mất thì sao?"

 

Tề Du bĩu môi, gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống, đôi mắt long lanh mang theo ý không vui.

 

“Hừ, ai muốn bắt một đứa bé chứ? Mau thả Du xuống đi!”

 

Nghe vậy, Jiaowen cười lớn, trực tiếp sai người mang bánh kem đến.

 

You'll also like

[Truyện Tranh] [Phần 1] [Hoàn] Cậu Đã Từng Yêu Tôi by Iris3135

[Truyện Tranh] [Phần 1] [Hoàn] Cậu Đã Từng Y...

487K18K

Tác Giả: SheaBob千本 Người dịch : Trần Nguyễn Quỳnh Hoa "Tờ giấy trong lớp học, ném bóng rổ trên sân, phụ huynh khó nhằn, nam sinh vì mình đánh nhau, thời kì mơ hồ th...

[EDIT - HOÀN] Nhớ Em - Đằng La Vi Chi by XiaoXiiXii

[EDIT - HOÀN] Nhớ Em - Đằng La Vi Chi

1.8M108K

♣ Tên Hán Việt: Thần minh kim dạ tưởng nhĩ. ♣ Tên Gốc: Satan tối nay nhớ ngươi. ♣ Tác Giả: Đằng La Vi Chi. ♣ Số Chương: 90 chương. ♣ Converter: QingJuan. ♣ Trạng Thái:...

[Jaegi] Bí mật Omega  by bunhpne

[Jaegi] Bí mật Omega

81.9K9.6K

"Friendly Rivalry: Bí Mật Omega" Woo Seul Gi siết chặt viên thuốc ức chế trong lòng bàn tay trước khi nuốt nó xuống mà không cần nước. Cô đã làm điều này hàng...

[ Xử Nữ - Thiên Yết ] NTLNPHLHRLB - Chuyển ver by xenia_chanhmuoi

[ Xử Nữ - Thiên Yết ] NTLNPHLHRLB - Chuyển v...

17.9K1.5K

Tên truyện : Nằm trong lòng nam phụ hắc liên hoa run lẩy bẩy Tác giả : Gia Trấp Ngư Quyển Thể loại : Ngôn tình , Xuyên không , Nữ phụ , Sủng Nguồn : bananashousespt ___...

Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ by mottophotai

Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ

1.8K72

Tác giả: Minh Thể loại: Truyện ngắn (15 phần), Tản văn. Tuổi trẻ không chỉ được lấp đầy bằng niềm vui mà còn xen lẫn những vệt buồn. Đó đều là những cơn ốm sốt về tinh...

Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu cấp cưng chiều) by kh_vy1212

Doãn Mạt - Hạ Sâm( Siêu cấp cưng chiều)

337K3.2K

Cặp phụ của bộ Siêu cấp cưng chiều. Vì quá thích nên mới tìm và lưu thành một bộ riêng, cũng dành cho mấy bạn chỉ thích cặp này như mình.

Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi by yiengocd

Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi

188K7.4K

Tác giả: Quất Tử Bất Toan. Thể loại: Ngôn tình, "chữa lành" , SE. Nguồn: Dưới Mái Hiên An _________ Tôi bị bạo hành, cả ở nhà, lẫn trên trường.... Cha đánh tô...


 

“Không ai muốn bắt một đứa bé nhưng cháu gái bác quá xinh đẹp, quá dễ thương thì chắc chắn sẽ bị bắt đi mất.”

 

Tề Du chớp mắt, đôi má trắng mịn hơi phồng lên nhưng đã không còn giãy dụa nữa.

 

Xung quanh, những vị khách của gia tộc Castellano nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được mà bật cười.

 

Từ trước đến nay, ai cũng biết Jiaowen tàn nhẫn, máu lạnh, là một con quái vật thật sự trong thế giới ngầm của Ý. Nhưng từ khi tiểu công chúa của Tề gia xuất hiện, người đàn ông này như biến thành một người hoàn toàn khác.

 

Không ai có thể tưởng tượng nổi, một kẻ mà ngay cả chính phủ cũng e dè lại đang cưng chiều một đứa trẻ đến mức không nỡ thả xuống.

 

Gia chủ của gia tộc Castellano - Vĩnh Kình Castellano bước đến, ánh mắt lướt qua cô bé, rồi nhìn về phía Jiaowen, bật cười mở miệng:

 

"Wen lão đại, từ khi nào cậu có thêm một đứa con gái vậy?"

 

Jiaowen bật cười lớn, đưa tay chỉnh lại lớp ren chỉ vàng nơi vai của cô bé. Thể hiện rõ sự sủng nịch.

 

"Là bảo bối đầu tim của tôi đấy, bảo bối vô giá!"

 

Nói chuyện được đôi ba câu, Vĩnh Kình mời Jiaowen đến khu vực bàn dành cho khách có thân phận cao quý nhất.

 

Bàn tiệc dày đặc những món ăn tinh xảo, ly champagne sóng sánh, đâu đâu cũng là những nhân vật quyền thế đang trò chuyện. Nhưng cô bé lại chỉ mải miết ăn bánh kem dâu, xong lại đến socola phủ vàng.

 

Tề Du nhìn xung quanh, tò mò với thế giới rộng lớn này.

 

Đôi mắt xinh đẹp len lén đảo qua Jiaowen, bé con trông thấy Jiaowen đang mải nói chuyện với lão đại Castellano thì liền trèo xuống ghế mà lon ton chạy đi chơi mất.

 

Sau khi chơi đùa với các thuộc hạ của Jiaowen được một lúc, Tề Du bỗng phát hiện.

 

Sợi dây chuyền trên cổ không còn nữa.

 

Cô nhóc giật mình, đôi mắt xanh đen khẽ chớp, hoảng hốt mà chạy đi tìm khiến cả dàn thuộc hạ của Jiaowen cũng hớt hải chạy theo.

 

Có lẽ do cơ thể nhỏ bé nên cô nhóc vừa chạy một lát, lách qua vài đường liền không ai thấy nữa.

 

Bên ngoài khu vườn lâu đài, bãi cỏ xanh mềm mại rất thích mắt.

 

Cô nhóc vừa đến nơi thì bất chợt dừng lại—

 

Nơi bãi cỏ xanh mướt đó, lại nổi bật lên một bóng dáng cao lớn dưới ánh chiều mờ ảo, phản chiếu hình ảnh cậu nhóc trong bộ vest nhỏ may đo vừa vặn. Mái tóc màu nâu sẫm mềm mại, đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương, dù tuổi còn nhỏ nhưng trên người đã toát ra một loại khí chất điềm tĩnh và chững chạc.

 

Cậu bé đang ngồi trên băng ghế đá, một tay cầm viên ngọc bội, tay còn lại lật xem một tập tài liệu y học.

 

Ánh mắt sắc bén của cậu lướt qua viên ngọc bội, ngay lập tức nhận ra đây không phải thứ tầm thường.

 

Người đó, chính là Gia Castellano. Con trai độc nhất của Vĩnh Kình.

 

Khi đó mới 10 tuổi, được mệnh danh là ‘Thiên tài khoa học pháp y’ của gia tộc Castellano, cậu không phải kiểu trẻ con thích chơi đùa, mà luôn mang một bản tính lý trí, lạnh lùng.

 


 

“Woa, anh đẹp trai.”

 

Tề Du vừa thốt lên câu cảm thán, vừa chạy đến phía cậu bé đang ngồi ở cách đó không xa.

 

“Anh ơi… cái đó là của em.” Cô nhóc cất tiếng, nói tiếng Ý một cách rành rọt.

 

Gia Castellano ngẩn người nhìn xuống, đôi tay bé xíu đang túm lấy cổ tay áo của cậu như một con mèo nhỏ.

 

Gia Castellano im lặng một giây. Ánh mắt quét qua cô nhóc trước mặt.

 

Một cô nhóc chỉ cao chưa đến eo cậu. Thân mặc váy trắng, trên tóc cài những chiếc trâm lấp lánh, nhưng cái làm cậu chú ý nhất chính là đôi mắt ấy—

 

Trong veo như thủy tinh, sâu thẳm như vực thẳm.

 

Không giống bất kỳ đứa trẻ nào cậu từng gặp, cô nhóc này có khí chất rất đặc biệt.

 

Gia Castellano nâng viên ngọc bội lên, đưa trước mặt cô nhóc:

 

“Của em sao?”

 

Tề Du nghiêm túc gật đầu, hai tay chụm lại, ngoan ngoãn đón lấy viên ngọc, sau đó cười tít mắt.

 

Cô bé ôm chặt viên ngọc bội trong tay, như thể đó là một bảo vật vô giá.

 

Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, khóe môi Gia Castellano khẽ cong lên.

 

“Tên em là gì?”

 

Tề Du vẫn còn nhỏ, phát âm còn chưa rõ, nhưng vẫn nỗ lực nói một cách rành rọt:

 

“Tề… Du.”

 

Cậu bé khẽ nhướng mày.

 

Tề Du.

 

Cái họ này…

 

Đôi mắt Gia Castellano chợt lóe lên một tia sắc bén.

 

Cậu biết Tề gia là ai.

 

Biết Tề Mặc là nhân vật nào.

 

Nhưng cậu chưa từng nghĩ—

 

Tề gia có một bé con như thế này.

 

"Anh đẹp trai ơi, anh có thích kẹo không?"

 

Jiaowen từng nói con đường nhắn nhất đến trái tim của người đẹp là qua dạ dày.
Nói xong, cô nhóc mở bàn tay nhỏ, trong lòng bàn tay có một viên socola truffle hơi tan chảy, rõ ràng là vừa lén giấu trong tay nãy giờ.

 

“Anh…đẹp trai?”

 

“Dạ” Nói xong cô liền cười hì hì, rồi chợt bổ sung thêm “Nhưng mà không bằng anh trai của Du.”

 

Anh trai cô nói, không được khen ai đẹp trai hơn anh hai! Trừ khi khen ba!

 

Gia Castellano nhìn xuống bàn tay của Tề Du, vốn là người ghét đồ ngọt, nhưng không hiểu sao, nhìn đôi mắt trong veo ấy, cậu không nỡ từ chối.

 

“Anh đẹp trai, anh tên gì?”

 

Hắn nhẹ nhàng đáp:

 

"Anh là Gia Castellano."

 

“Vậy, em gọi anh là anh Gia nha.”

 

Trong giới hắc đạo, trẻ con được dạy cách xưng hô cứng nhắc, nhất là con cháu của những gia tộc lớn.

 

Nhưng Tề Du không gọi cậu là Castellano thiếu gia, không gọi cậu là con trai trưởng gia tộc, mà chỉ gọi một tiếng "Anh Gia" đơn giản, trong trẻo như tiếng chuông bạc.

 


 

Một tiếng gọi ấy, khiến Gia Castellano cảm thấy ấm áp lạ thường.

 

Từ nhỏ, Gia Castellano luôn cảm thấy mình khác biệt với những đứa trẻ khác—cậu chỉ thích ở một mình, chỉ quan tâm đến nghiên cứu, không có hứng thú với chuyện vui chơi như những đứa trẻ đồng trang lứa. Cậu đã phải đối mặt với những thi thể lạnh lẽo, chứng kiến tội ác tàn khốc, dần dần trở nên trầm tĩnh, khép kín, không dễ dàng giao tiếp với ai.

 

Nhưng trong khoảnh khắc cô nhóc ba tuổi kéo vạt áo cậu, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, nói rằng "Anh ơi, cái đó là của em", cậu lần đầu tiên cảm nhận được sự sống động của con người thực sự.

 

“Sao anh Gia ngồi ở đây một mình vậy?”

 

Tề Du hỏi xong liền tự nhiên trèo lên băng ghế, vì chân hơi ngắn mà ghế quá cao nên cô phải đặt cả nửa người phần trên lên ghế làm điểm tựa rồi đung đưa hai chân lấy sức trèo lên, sau khi thành công ngồi xuống bên cạnh Gia Castellano, Tề Du lại cất tiếng hỏi tiếp:

 

“Anh Gia đang học bài hả?”

 

Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp vang lên từ xa:

 

“Tiểu Du!!”

 

Jiaowen dẫn theo một đoàn người chạy vội ra, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

 

Tề Du lập tức quay đầu, cười hì hì tụt xuống ghế vừa mới vất vả leo lên, chạy về phía Jiaowen.

 

“Jiaowen ơi!!! Jiaowen ơi, Jiaowen!”

 

Gã khụy gối đón lấy Tề Du đang chạy lại và nhào vào lòng gã. Bế cô nhóc lên, gã kiểm tra tay chân để xem có bị thương ở đâu không. Jiaowen cau mày, giọng nói vẫn còn dư âm của việc thở gấp do chạy nhanh.

 

“Tiểu tổ tông, cháu làm tim của bác muốn đứng đến nơi rồi. Cháu đã đi đâu vậy?”

 

“Cháu làm rớt ngọc bội mami tặng, nhưng nhưng cháu lấy được rồi.” Tề Du vừa nói ngọng, vừa chìa ngọc bội trong lòng bàn tay ra. “Là anh đẹp trai kia đã nhặt giúp cháu.”

 

Cô bé quay người nhìn Gia Castellano, hai bàn tay bé xíu ôm chặt viên ngọc bội vào ngực như để khoe rằng đã lấy lại được bảo vật của mình.

 

Jiaowen cũng theo hướng mắt của Tề Du, gã đánh mắt nhìn sang Gia Castellano.

 

Gia Castellano hiểu thế nào là phép tắt, cậu đứng dậy, cúi chào Jiaowen một cách lễ phép.

 

Jiaowen hừ một tiếng, không quan tâm đến đứa trẻ xa lạ kia. Gã bế Tề Du trên tay, xoay người đi được vài bước. Bỗng, Tề Du ghé sát tai gã nói gì đó, bước chân cũng dừng lại.

 

Được một lúc, Jiaowen thả Tề Du xuống, gã lấy điện thoại từ trong túi đưa cho Tề Du. Song, cô nhóc liền nhấc chân lon ton chạy một cách hí hửng về phía Gia Castellano khiến Jiaowen phải hét lớn.

 

“Tiểu Du, đừng chạy kẻo khó thở.”

 

“Anh Gia ơi, anh Gia cho em xin số điện thoại đi.”

 

Jiaowen: “…”

 

Gia Castellano: “…”

 

Các thuộc hạ của Jiaowen: “…”

 

Quả là Tề tiểu thư tuổi nhỏ tài cao, mới 3 tuổi đầu đã biết cách thả thính người ta rồi.

 

“Sau này, mỗi khi đến Ý, em sẽ gọi cho anh Gia.” Hai bàn tay nhỏ bé đưa chiếc điện thoại to lớn về phía Gia Castellano.

 

Chưa từng có ai đối xử với cậu như một người bạn thực sự.

 

Cảm giác ấy… rất lạ.

 

Rất nhiều người đến và đi, nhưng chưa từng có ai tự nhiên muốn giữ liên lạc với cậu như vậy.

 

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy có một người không để cậu cô độc.

 

Gia Castellano không chần chừ thêm mà nhận lấy điện thoại từ tay Tề Du. Bấm nhanh dãy số rồi trả lại cho cô nhóc.

 

Chợt cậu cúi người xuống, đưa tay ra như một quý ông thực thụ. Tề Du nhận lại điện thoại, ngơ ngác nhìn bàn tay chìa ra, sau đó không chút do dự đặt bàn tay nhỏ xíu của mình lên đó.

 

Gia Castellano nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay bé xíu, một nụ hôn xã giao kiểu Ý dành cho quý cô cao quý nhất.

 

Jiaowen thấy cảnh tượng này thì cắn răng, đôi chân dài bước nhanh đến. Khẽ quát:

 

“Thằng nhóc thối, chú mày có tin ông đây cắt lưỡi mày không?”

 

Jiaowen một lần nữa bế Tề Du trong lòng, xoay người đi thẳng.

 

Tề Du ngồi trong vòng tay của Jiaowen khẽ xụ mặt mà nhìn bác mình, rồi cô nhóc quay đầu nhìn Gia Castellano cười tươi, nói vọng lại:

 

"Tạm biệt anh Gia! Sau này em lại tới tìm anh nha!"

 

Jiaowen nghe vậy liền bác bỏ.

 

“Không có lần sau!”

 

“Jiaowen xấu xa!”

 

Tiếng ồn ào của một lớn, một nhỏ xa dần rồi khuất hẳn. Để lại không gian tĩnh lặng cho Gia Castellano.

 

Cậu từng nghĩ, cảm xúc là một thứ xa xỉ, không cần thiết trong cuộc đời cậu.

 

Thế nhưng, sau ngày hôm đó, cậu vô thức muốn gặp lại cô bé ấy.

 

Muốn nhìn thấy đôi mắt sáng trong như viên ngọc bội của cô.

 

Muốn nghe giọng nói ngọng nghịu nhưng đáng yêu của cô.

 

Siết chặt chiếc trâm trên tay – chiếc trâm mà cô bé đã đánh rơi khi bị Jiaowen bế vội đi.

 

Gia Castellano đã giữ lại một chiếc trâm nhỏ rơi ra từ tóc cô bé, cất trong ngăn kéo bàn làm việc suốt nhiều năm mà không hề vứt đi.

 

Sau hôm đó, Gia Castellano trở thành một người đặc biệt trong cuộc đời Tề Du.

 

Cô bé không e ngại cậu, không xa cách cậu, không để cậu một mình.

 

Tề Du chỉ mới 3 tuổi, nhưng lại vô tình trở thành "vệt sáng" đầu tiên trong thế giới của Gia Castellano.

 

Từ đó về sau—

 

Bất kể cô nhóc có lớn lên thế nào, có mạnh mẽ ra sao, có trở thành nữ vương thép trong giới đi nữa...

 

Trong lòng Gia Castellano, cô vẫn mãi là bé con kéo tay áo cậu, ngồi bên cạnh cậu, không để cậu một mình ngày hôm ấy.

eyJpdiI6InVDUWREZWVNVHNNRWZCOGxrRm1OYUE9PSIsInZhbHVlIjoiUk1vQmtOUVJcL1wvYWptSlErZWtqMjNNS2V5T2hoTEd6T2hXYXJrbmxUYUZsMStyTEM5MUV5SWhjOGZSV25sT3dlcFFQMStQOVVTV1BXU25ZbWgxUGJrZz09IiwibWFjIjoiYmY1MjJkMzE5NmQxZjJkZGFhMjBmNjM0ZDc5MTk1NDEzNWUxNjhiYjk5OTA0MjMyYjQ4YTllYzY5YjZkMTE1MiJ9
eyJpdiI6IlZwOEJsdVk1Y2FBWklaRm9KNUEwaGc9PSIsInZhbHVlIjoieGhnV29QYTE1azM4NVlETVpOWFNoSXRkV0ZXZTlBeUg2ell3SEZlcDF1Rm02c21sNmsySERFS3lOT3lkdWdUMlh1UmZJSUhnbCtOZ0FYYmdVOStjVVlBWEF6Q0VjS3lcL2JycmJ3OHM2a3RUeWtiTFhCVVR2ejZhYnJodXl6bVhcLzdtNHduR3czVVE1Y1FWaUh1SXZTenF2YldoRGw3ZExKWVpveU5rb3FtbEtrWVppWkd3eU5hMXE1d2t0azdcL3VtbGFNUDdUeFRYc3VSQllZbHFLQnRvUW1NSFZ4MXE0NHo2YkkyV0hySXFscz0iLCJtYWMiOiI2NDY3MjRiYWJmYTNhODE3Y2IyZjBhYWE4ZjY5NTUwY2JkNTRiMjc4YTAxZmM0ZDg2ZjdmY2NjYzdmOTI5NDRiIn0=

 

Ads
';
Advertisement