Ánh đèn pha lê sáng lấp lánh chiếu sáng trung tâm thương mại Santa Monica Place-nơi hội tụ những thương hiệu xa xỉ bậc nhất Los Angeles-vẫn náo nhiệt, dòng người qua lại như nước chảy, phồn hoa đến cực điểm.
Trên hành lang tầng ba, bóng dáng hai cô gái thanh lệ đang thong thả bước đi. Một người váy áo nhẹ nhàng như làn gió xuân, đôi mắt dịu dàng thanh khiết như nước; người còn lại vận một chiếc áo gile đơn cùng quần tây đen, khí chất lạnh nhạt lại cuốn hút đến mê hoặc lòng người.
Lam Tịch Dao nhìn từng món hàng cao cấp bên trong tủ kính, thản nhiên mỉm cười:
"Bé Du, gần đây em hình như rất thích màu đen nhỉ? Tủ đồ chị thấy toàn một sắc u ám."
Tề Du nhướng mày, khẽ cong khóe môi đáp trả:
"Chị Dao, chị đang tự ám chỉ bản thân đấy à? Không phải đồ chị chọn cho em nãy giờ đều một màu như nhau sao?"
Lam Tịch Dao bật cười nhẹ nhàng, nhưng ngay lúc cả hai đang nói cười vui vẻ, đột nhiên-
Ầm!
Một tiếng súng vang lên chát chúa, phá vỡ mọi yên bình vốn có của nơi đây. Tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp đại sảnh trung tâm. Từ phía cổng chính, hơn mười gã đàn ông bịt mặt, cầm súng trường xông thẳng vào bên trong, bắn chỉ thiên uy hiếp, khiến toàn bộ khách hàng lẫn nhân viên sợ hãi nằm rạp xuống đất.
Giữa lúc hỗn loạn, Tề Du chỉ hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua đám người bên dưới.
"Ồ? Hên lắm mới xui được như vậy." Cô thong thả lên tiếng, ngữ điệu lười nhác.
Lam Tịch Dao vẫn giữ nguyên vẻ ung dung như cũ, vừa lựa đồ cho Tề Du vừa nhẹ giọng đáp lời:
"Em cũng thấy vậy? Đi mua sắm cũng gặp cướp giữa ban ngày ban mặt, xem ra phong thủy của chúng ta năm nay không tốt lắm rồi."
Cả hai cùng đi ra ngoài, đứng dựa vào lan can, không hề tỏ ra chút nào kinh hoảng, trái lại khí chất cao quý thanh thoát đến khó tin. Nhìn xuống tầng trệt, bọn cướp vẫn không ngừng gào thét ra lệnh:
"Tất cả im lặng! Ai dám nhúc nhích thì tao bắn vỡ sọ!"
Tề Du hơi hạ mí mắt, cất giọng lười biếng:
"Xem ra chúng ta gặp phải đám cướp tập sự rồi."
Lam Tịch Dao nghiêng đầu, ngón tay trắng muốt vén nhẹ sợi tóc mai:
"Tại sao em lại nghĩ chúng là lính mới vào nghề vậy?"
Tề Du nhếch môi, ánh mắt chợt lóe lên tia giễu cợt:
"Nhìn động tác cầm súng là biết ngay nghiệp dư. Hơn nữa bắn súng chỉ thiên để hù dọa là cách của mấy tên vừa học việc thôi."
Thua cả thuộc hạ mới vào đại bản doanh nhà bọn họ.
Phía dưới, tên cầm đầu vừa đảo mắt liền phát hiện ra hai cô gái trẻ trên tầng ba vẫn đứng ung dung như chốn không người. Gã giơ súng lên cao, chĩa thẳng về phía họ mà hét lớn:
"Hai con nhỏ kia! Muốn chết phải không? Tao đếm đến ba, không mau xuống đây thì đừng trách tao độc ác!"
Lam Tịch Dao nhướn mày, nhìn sang Tề Du, mỉm cười khẽ hỏi:
"Hắn vừa nói sẽ đếm đến ba nhỉ?"
Tề Du hơi nghiêng đầu đáp lại, mắt vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên:
"Đúng là nói sẽ đếm đến ba."
Tên cướp nổi giận gầm lên:
"Một!"
Tề Du lười biếng dựa người vào lan can, nhẹ nhàng tiếp lời hắn:
"Hai."
Tên cướp sửng sốt, hơi khựng lại một chút rồi nghiến răng hô tiếp:
"Hai!"
Lam Tịch Dao khẽ cười, âm thanh dịu dàng thanh tao vang lên ngay sau đó:
"Ba."
Tên cướp mặt đỏ gay, bàn tay cầm súng run rẩy, gã như bị hai cô gái trước mặt chọc giận đến sôi máu:
"Tụi bây chán sống rồi đúng không? Dám đùa với ông đây? Tao sẽ đếm lại lần nữa, lần này tao không nói chơi!"
"Còn có vụ đếm lại nữa à?" Tề Du cười khẩy.
Lam Tịch Dao chớp mắt một cái, nhẹ giọng giễu cợt:
"Bé Du, hắn ta định đếm lại từ đầu kìa."
Tề Du khẽ cong môi, nét cười càng thêm phần lạnh nhạt:
"Chậc, năng lực đếm số của hắn còn tệ hơn năng lực cầm súng nữa. Để em giúp hắn lần nữa vậy."
Tên cướp tức điên người, gào lên trong giận dữ:
"Một!"
Tề Du nhàn nhạt tiếp lời:
"Hai."
Lam Tịch Dao không đợi hắn mở miệng, trực tiếp hoàn thành thay hắn:
"Ba."
Lần này, không khí im phăng phắc. Tên cầm đầu giận đến run rẩy cả người, mất hết kiên nhẫn:
"Bắn chết chúng cho tao!"
Ngay khi gã ra lệnh, một đám đàn em lập tức chĩa súng về hướng tầng ba, Tề Du cùng Lam Tịch Dao lại không hề có chút kinh hoàng nào. Lam Tịch Dao vẫn bình thản nói nhỏ:
"Xem ra lần này chúng ta thật sự gặp phiền toái rồi đấy."
Tề Du lắc đầu, chậc lưỡi tiếc nuối:
"Còn tưởng hôm nay được thảnh thơi dạo phố, cuối cùng lại phải động tay động chân."
"Thế nào lát nữa về nhà cũng bị ba em điểm mặt cho coi."
Vừa dứt lời, một loạt tiếng súng vang lên liên tục. Nhưng nhanh hơn cả đạn-hai cô gái kia lập tức cúi người tránh né dễ dàng như đã được lập trình sẵn, mỗi động tác đều chuẩn xác tuyệt đối. Chẳng mấy chốc, súng trên tay một tên cướp bị bắn bay, đồng bọn cũng không tránh khỏi thương tích mà hoảng loạn lui về sau.
Tề Du thẳng người, từ trong chiếc áo khoác đen rút ra khẩu súng lục nhỏ nhắn tinh xảo, nhẹ nhàng nạp đạn:
"Bây giờ mới tới lượt chúng ta đếm ngược."
Lam Tịch Dao khẽ mỉm cười, dịu dàng nhìn xuống đám người đang run rẩy bên dưới, ánh mắt trong veo nhưng sắc bén tựa băng:
"Ba."
Tề Du chậm rãi nâng súng, nòng súng màu bạc lạnh lẽo nhắm thẳng vào bọn cướp, ngón tay đặt trên cò súng, nhẹ nhàng đếm tiếp:
"Hai."
Đám người kia run lên, chưa kịp tỉnh táo đã nghe Tề Du lạnh giọng:
"Một-"
Chỉ một giây sau, toàn bộ trung tâm thương mại chìm vào hỗn loạn, tiếng kêu la thất thanh cùng tiếng súng chói tai xen lẫn nhau.
Tiếng súng vừa dứt, không gian trung tâm thương mại trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ.
Đám cướp lúc đầu khí thế hung hăng giờ đây nằm la liệt trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, súng ống văng vãi khắp nơi. Kẻ thì ôm tay đau đớn rên rỉ, kẻ thì co rúm người trong góc tường run rẩy không dám ngẩng đầu lên. Bộ dạng hung tàn ban đầu đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là dáng vẻ thê thảm như bầy chó nhà có tang.
Tề Du nhàn nhạt bước tới, đôi giày cao gót gõ xuống nền đá, âm thanh vang vọng khắp không gian tĩnh mịch. Ánh mắt cô lãnh đạm nhìn xuống tên cầm đầu giờ đây đang nằm úp sấp, máu từ vết thương trên vai không ngừng chảy ra, mặt mũi tái nhợt đến đáng thương.
Cô hơi cúi người, môi cong lên thành một nụ cười lạnh:
"Xem ra lần này các người đã chọn nhầm đối tượng để cướp rồi."
Tên cướp run lẩy bẩy, khó khăn ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt. Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được khí thế áp bức cùng sát khí lãnh khốc toát ra từ người cô gái trẻ tuổi này.
"C-cô... cô rốt cuộc là ai?"
Tề Du nghe hỏi vậy, bật ra tiếng cười khẽ, đôi mắt xanh đen hơi nhướng lên, trong đáy mắt ẩn chứa sự giễu cợt đầy nguy hiểm:
"Trần đời chưa thấy ai là con của lão đại lại gặp cướp như thế này. Tổ nghề ăn cướp cũng phải biết lựa người theo nghề chứ nhỉ."
Tên cầm đầu nghe xong, trong lòng lạnh ngắt một trận. Hắn sống trong thế giới ngầm nhiều năm, dù ngu ngốc cũng biết "lão đại" trong miệng cô gái kia có nghĩa là gì. Sắc mặt hắn từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch như giấy, đôi môi run rẩy không nói thành lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất