Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Bỗng.  
  
CHÁT!  
  
Cái tát vang dội, sắc bén như dao, kéo theo sau đó là âm thanh đổ vỡ của ly thủy tinh, xen lẫn tiếng la hét đầy giận dữ của một gã đàn ông:  
  
"Con đàn bà chết tiệt, mày dám tát tao?"  
   
Giọng nói thô tục vừa vang lên, khiến toàn bộ khách chơi bài đều ngừng lại, tò mò đưa mắt nhìn về phía tiếng động phát ra. Tề Du và Lam Nhiên vừa mới xoay người đi, cũng lập tức dừng chân, không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng ồn ào.  
  
Tại một bàn baccarat vốn náo nhiệt cách đó không xa giờ trở thành tâm điểm chú mục của vô số ánh nhìn, một gã đàn ông trung niên, thân hình béo tốt, vận trên người bộ âu phục xa xỉ nhưng lại toát ra vẻ dung tục thô lỗ. Trên khuôn mặt đỏ gay vì say xỉn, cặp mắt hắn chứa đầy dục vọng hèn mọn và xấu xa, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cổ tay của nữ nhân viên trẻ tuổi. Nữ nhân viên kia, gương mặt sắc sảo đã trắng bệch vì hoảng sợ, cố gắng giãy giụa tránh thoát khỏi bàn tay thô ráp của gã, nhưng sức lực cô quá yếu, hoàn toàn không thể phản kháng.  
  
"Buông tôi ra! Ông mới là người giở trò đê tiện trước!"  
   
Nữ nhân viên gần như khóc lên thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe lộ rõ uất ức cùng phẫn nộ.  
  
"Im miệng!" Gã đàn ông gầm lên, bàn tay thô kệch càng thêm mạnh bạo, dường như muốn bóp nát cổ tay mảnh khảnh của cô gái, "Một đứa nhân viên quèn như mày mà dám lên mặt với bổn đại gia à? Mày tin không, chỉ cần một câu của tao là ông chủ ở đây đuổi việc mày ngay lập tức!"  
  
Gã vừa nói vừa giơ bàn tay còn lại lên dọa nạt, giọng càng hung dữ thêm mấy phần, nộ khí bốc lên ngùn ngụt:  
  
"Với cả con mẹ nó, mày nói chuyện bằng tiếng Hàn cho tao!"  
  
Cô gái nhỏ sợ hãi co rúm người, rõ ràng không thể chống cự nổi trước thân hình cao lớn hung hãn của gã đàn ông nọ. Những vị khách xung quanh ai nấy đều lộ vẻ bàng quan, chỉ đứng yên xem náo nhiệt. Ở một nơi xa hoa, tụ hội những nhân vật giàu có quyền thế như Casino này, mọi người đều lựa chọn thái độ lạnh lùng thờ ơ, chẳng ai muốn chuốc lấy rắc rối vào người.  
  
Tề Du thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt sắc lạnh nheo lại một chút. Cô khẽ đảo mắt quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Ngân Hồ xuất hiện. Trong lòng không khỏi khó chịu nghĩ thầm, kẻ nào lại lớn gan đến mức dám ngang nhiên gây loạn trên địa bàn nhà họ Tề?  
  
"Người nói tiếng Anh, kẻ nói tiếng Hàn, rồi bắt đối phương phải hiểu mình nói gì, nhìn có khác gì lũ khùng không?"  
   
Cô thong thả cất bước, khí chất thanh lãnh cao quý tựa như một đóa bạch liên kiêu sa giữa đầm lầy đen tối, tiếng gót giày chậm rãi vang lên trên nền đá cẩm thạch, âm thanh nhẹ nhàng mà lạnh lẽo cắt ngang sự hỗn loạn đang diễn ra. Trong ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, một thân ảnh thiếu nữ từ từ tiến về phía bàn baccarat, mỗi bước chân đều toát ra khí thế ung dung nhưng ẩn chứa sự cao ngạo khó tả.  
  
Lam Nhiên bên cạnh thấy cô động thân, cũng liền nổi lên hứng thú, lập tức bước theo sau Tề Du, trên môi vẽ ra một nụ cười vui vẻ chờ xem kịch hay.  
  
Hôm nay có lẽ nữ thần may mắn đã đứng về phía cậu, vừa thắng bài đậm, vừa được xem kịch hay.  
  
Gã đàn ông kia đang định xuống tay đánh nữ nhân viên, một giọng nói lạnh nhạt nhưng tràn đầy khí thế bất chợt vang lên bằng tiếng Hàn:  
  
"Ồn ào quá đi mất.”  
  
Giọng nói tuy không cao giọng, nhưng lại mang theo một luồng khí lạnh tựa như gió đông rét buốt, đủ sức khiến những người xung quanh vô thức rùng mình một cái.  
  
"Nếu tôi là ông thì sẽ suy nghĩ lại trước khi hạ tay xuống đấy."  
  
Gã đàn ông nghe được tiếng mẹ đẻ thì quay phắt lại, ánh mắt đầy hung tợn rơi lên người thiếu nữ trẻ tuổi vừa mới lên tiếng. Tề Du lúc này đã đứng ngay trước mặt gã, thần sắc lạnh lùng như sương giá, dung nhan kiều diễm vô song, nhưng khí chất toát ra lại vô cùng lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác như cô là vị chủ nhân cao quý nơi đây.  
  
"Con nhóc thối này, mày là ai mà dám lên mặt dạy dỗ ông đây?!" Gã hung hăng quát lớn, bộ dạng say khướt đầy đe dọa.  
  
Tề Du cười nhạt, thanh âm như nước suối róc rách nhưng lạnh giá như sương đêm:  
  
"Ông biết tôi là ai rồi thì làm gì? Xin chữ ký sao? Thật tiếc, tôi không phải minh tinh."  
  
Nói xong, cô liếc mắt sang nữ nhân viên đang run rẩy đứng đó, nhẹ nhàng chuyển sang tiếng Anh hỏi:  
  
"Ông ta đã làm gì cô?"  
  
Lam Nhiên hơi sững lại.  
  
Con nhóc này ăn cái gì mà não chứa được nhiều ngôn ngữ đến vậy, vừa mở miệng bằng tiếng Hàn lưu loát, giờ lại chuyển ngay sang tiếng Anh?  
  
Thật ra cậu biết rõ, người trong các gia tộc lớn nói ba, bốn ngôn ngữ là chuyện bình thường, nhưng Tề Du... Hình như chưa có ngôn ngữ nào làm khó được cô, kể cả chữ Braille hay ngôn ngữ ký hiệu cô đều thông thạo. Cậu thoáng nghĩ, con nhóc này là người máy sao?  
  
Nữ nhân viên nghe được lời hỏi của Tề Du, lập tức nức nở:  
  
"Ông ta… ông ta cố tình sàm sỡ tôi, ban đầu tôi đã cố né đi, không muốn làm ảnh hưởng đến các khách hàng khác và cũng không muốn làm lớn chuyện." 
  
Đôi mắt cô gái nhỏ tràn đầy sợ hãi, giọng nói nghẹn ngào đầy uất ức: 
  
"Nhưng ông ta vẫn không chịu ngừng lại, còn… còn đưa tay vuốt đùi tôi lên tận phía quần bảo hộ, tôi thật sự không chịu nổi nữa mới… mới…" 
  
Lời nói đến đây bỗng đứt đoạn, dường như ký ức ấy quá mức nhục nhã khiến cô gái trẻ không thể tiếp tục nói thêm lời nào nữa. 
  
Tề Du nghe xong, ánh mắt càng thêm lạnh, cười nhẹ: 
  
"Ra là vậy." 
  
Cô nhàn nhạt đưa mắt nhìn gã đàn ông tựa như nhìn một con sâu cái kiến: 
  
"Tay chân bẩn thỉu, hay là chặt đứt đi nhỉ?"  
  
Lời vừa thốt ra, cả đại sảnh đều chìm vào im lặng chết chóc. Một thiếu nữ xinh đẹp thoạt nhìn mỏng manh lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn, máu lạnh đến vậy, khiến người nghe không khỏi rùng mình. 
   
Gã đàn ông bị một cô gái nhỏ tuổi chế giễu, trong lòng vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng. Hắn buông cổ tay nữ nhân viên ra, giận dữ liền sấn tới như muốn động thủ: 
  
"Con ranh này muốn chết sao?"  
  
Nói đoạn, gã đàn ông định vung tay đánh vào mặt Tề Du, nhưng cổ tay hắn vừa mới giơ lên giữa không trung, ngay lập tức đã bị một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nắm lấy. Lam Nhiên lúc này bước ra, đáy mắt lạnh như băng, ánh nhìn toát ra uy nghiêm trấn áp kẻ trước mặt. 
  
"Đụng tay đụng chân với phụ nữ trước mặt tôi, ông chán sống rồi à?" Khóe môi cậu cong lên nụ cười tà khí, ung dung nhìn gã đàn ông. Vừa nói, tay Lam Nhiên vừa dùng lực khiến gã đàn ông kêu lên đau đớn. 
  
"Mày! Mày biết tao là ai không? Tao là khách VIP của nơi này đấy!" Gã vẫn ngoan cố, nghiến răng quát tháo. 
  
“Lũ ranh chúng mày là cái chó gì mà dám làm vậy với tao?” 
  
Lam Nhiên nghe không hiểu tiếng Hàn, nhàn nhã quay sang Tề Du, trên môi vẫn treo nụ cười ung dung, giọng nói pha chút cợt nhả: 
  
"Cha già này đang lảm nhảm cái gì thế, dịch cho anh nghe xem nào." 
  
Tề Du cong môi cười nhạt, trả lời bằng giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang đầy vẻ trêu tức: 
  
"Đang chửi anh đấy." 

Ads
';
Advertisement